Hôm nay, khi đến đón dâu, Ngụy gia mang theo hai con gà rừng, hai bọc quả khô, còn có một bao đường mạch nha, đậu phộng, mứt các loại. Lễ này cũng xem như là tươm tất, đặc biệt là hai con gà rừng lông mượt mà khiến ai cũng phải đỏ mắt kia.
Đường và kẹo đều là đồ quý. Thái Xuân Hoa định dành một ít để đem về nhà mẹ đẻ khoe mẽ, cho bà chị dâu xem trọng danh lợi kia phải mắt to mắt nhỏ nể mình một cái. Thấy đám người kia quay lại, bà liền vội cất mấy món đó vào tủ.
Thím Lý tinh mắt nhìn thấy hết, chỉ hừ lạnh một tiếng. Ngày vui mà cũng ki bo đến thế, chưa từng thấy qua nhà chủ nhà nào keo kiệt đến vậy. Ngụy gia nghe nói nghèo khổ nhưng vẫn mang đủ sính lễ, hẳn là người đáng tin cậy. Mong rằng Ngư ca nhi về đó sẽ được sống hạnh phúc.
Hỉ kiệu một đường lắc lư hướng về phía Lộc gia thôn, sáng nay Lâm Ngư còn chưa ăn gì, tối qua cũng chỉ có nửa chiếc bánh bột ngô khô khốc.
Đầu cậu có chút choáng váng, tấm chăn lại thật ấm áp, mềm mại. Cậu chưa từng được có được chiếc chăn nào thoải mái đến vậy, ôm chặt trong tay mà mơ màng thϊếp đi.
Khi kiệu dừng lại, Lâm Ngư mới giật mình tỉnh dậy. Mơ màng nhớ lại giấc mơ vừa nãy, trong mơ cậu nhìn thấy mẹ mình ôn nhu mà xoa đầu cậu, khóe mắt cong cong: "Ngư ca nhi của chúng ta đã trưởng thành rồi."
Mộng đẹp bị bừng tỉnh, hốc mắt Lâm Ngư có chút đỏ hoe. Trước mặt chợt có một bàn tay thô ráp chìa tới, Lâm Ngư thoáng sửng sốt, trong chốc lát mới phản ứng lại rồi đặt tay mình vào tay người đó.
Trong tiếng người ồn ào, hòa cùng đám đông, bọn họ cùng nhau bái đường.
Lúc bái đường, khách khứa thì thầm bàn tán, ai cũng thấy hôm nay phu nhân nhà họ Ngụy đến tham dự, nhưng lại không chịu ngồi vào vị trí cao đường, cũng không nhận lễ từ tân nhân. Ngụy lão thái thái tức giận đến mức mặt xanh mét, điều này chẳng khác gì khiến bà mất mặt trước mặt mọi người!
Ngụy Thanh Sơn giả vờ như không thấy, hôm nay y vốn dĩ không mời Ngụy lão thái thái và nhà Ngụy Nhị. Bọn họ từ trước đến nay đều coi thường y, chắc hẳn lần này nghe nói tiệc có nhiều món mặn nên mới tìm đến, nếu không thì chẳng bao giờ trở lại.
Hôm nay là ngày đại hỉ, Ngụy Thanh Sơn không muốn tranh cãi, đành nhắm một mắt mở một mắt cho qua, không đáng vì họ mà làm hỏng không khí vui vẻ, dù sao bọn họ cũng đã sớm đoạn tuyệt quan hệ.
Nghi thức diễn ra nhanh chóng. Lâm Ngư không hiểu rõ lắm về gia thế của Ngụy Thanh Sơn, chỉ cảm thấy lạ lẫm vì sao không có nghi thức dâng trà.
Thẳng đến khi ngồi trên giường, Lâm Ngư vẫn còn ngơ ngác. Vậy là cậu đã thành thân rồi sao?
Của hồi môn của cậu chỉ có hai bộ chăn cưới xếp ngay ngắn trên giường. Dù mới đầu xuân, nhưng trong phòng vẫn còn chút lạnh. Lâm Ngư ngồi ở mép giường không dám động đậy, trông như một con thú nhỏ lạc vào môi trường xa lạ, chỉ muốn giấu mình đi.
Lâm Ngư nghe thấy tiếng mở tiệc bên ngoài, ngửi thấy mùi thơm của thịt, bụng nhỏ liền đánh trống vì đói. Cậu đã không còn nhớ lần cuối được ăn thịt là khi nào, Thái Xuân Hoa không bao giờ cho cậu ăn thịt, thịt và trứng gà trong nhà chỉ dành cho Triệu Đại Chí, thậm chí cả Nguyệt nương cũng hiếm khi được ăn.
Đang ngồi thất thần trên mép giường, bỗng cửa phòng mở ra, trước mặt cậu là một đôi giày vải màu đen, một vạt áo đỏ thoáng qua trước mắt. "Sao lại không đắp chăn, có lạnh không?"
Lâm Ngư bị dọa thoáng cứng đờ cả người, chỉ biết lắc đầu.
Ngụy Thanh Sơn tranh thủ thời gian vào phòng xem qua một lượt. Bên ngoài toàn là khách khứa đến tham dự tiệc cưới, trong nhà cũng chẳng còn bậc trưởng bối nào. Mọi việc lớn nhỏ đều một tay y lo liệu, khó tránh khỏi có sơ sót.
Hôm nay tổ chức tiệc cưới, dù mẹ và em trai có đến, nhưng chỉ biết lo ăn uống, chẳng hề động tay giúp đỡ gì. Ngụy Thanh Sơn cũng không để tâm, dù sao cũng đã phân gia, từ nay nhà này chỉ còn y và tiểu phu lang của mình.
Ngụy Thanh Sơn lấy áo khoác mùa đông đã chuẩn bị sẵn trên đầu giường, khoác lên người tiểu phu lang: "Mặc áo khoác của ta vào trước đi kẻo lạnh."
Ngụy Thanh Sơn khoác áo cho Lâm Ngư xong liền rời đi, chiếc áo bông to lớn của y gần như che kín người Lâm Ngư. Tiểu phu lang của y sao mà nhỏ nhắn thế.
Ra khỏi phòng, Ngụy Thanh Sơn liền tìm đến đại nương: "Dì Hà, phiền dì giúp ta mang chút đồ ăn cho Ngư ca nhi nhé."
Đại nương vừa lau miệng no nê vừa đứng lên: "Được, để dì và Đông ca nhi làm cho."
Bàn tiệc của Ngụy Thanh Sơn thực sự không tồi, thậm chí không kém mấy năm trước khi thôn trưởng đãi tiệc. Nào là dưa muối kho thịt, thịt xào, thịt gà xào xả ớt, giò heo hầm củ cải, lòng gà xào cay, chân giò hầm đậu nành(món chính), rau trộn cùng một phần canh gà hầm củ cải trắng lớn.
Tám món ăn, trong đó có đến bảy món mặn, đủ thấy được Ngụy Thanh Sơn đã bỏ tâm sức chuẩn bị thế nào. Những món ăn mặn này chắc hẳn là thành quả tích góp của y trong thời gian dài, mỗi bàn còn có một đĩa rau trộn, mà lúc này vừa chỉ đầu xuân, rau dại vừa mới nhú, chắc cũng phải dày công mới có thể hái về nhiều như vậy.
Người dân trong thôn chỉ được thấy món mặn trên mâm vào dịp Tết, nay được lộc ăn làm ai nấy đều ăn ngon lành, tiếng đũa thi nhau gắp vang lên, sợ ăn chậm sẽ ít đi một miếng. Đám trẻ con càng ra sức ăn, đến nỗi tay chân mặt mũi đều dính đầy dầu mỡ, cả sân vô cùng náo nhiệt.