Đội ngũ rước dâu tiếp tục rời đi cùng với tiếng sáo, tiếng trống rộn ràng, Ngụy thúc công thì rải tiền mừng cho đám đông xung quanh.
Bọn trẻ con đua nhau chen chúc để nhặt, Thái Xuân Hoa cũng nháo nhác chạy đến. Gã Ngụy Thanh Sơn nghèo đến nỗi chỉ có một căn nhà tranh cũ nát, ai cũng cho rằng sẽ không rải tiền mừng, thế mà không ngờ tới tên thợ săn nghèo này cũng rải tiền mừng.
Thái Xuân Hoa chen lấn trong đám trẻ con để tranh tiền mừng, bị xô đẩy đến mức kêu lên không ngớt.
Xung quanh, tiếng cười cợt của đám người vang lên. Nói thế nào bà ta cũng là mợ của tân nương, mà làm ra bộ dáng chưa bao giờ thấy tiền liền hận không thể cướp hết tất cả tiền mừng đúng là mất mặt.
Tiền mừng trên mặt đất bị đám trẻ choai choai tranh đoạt sạch sẽ, chỉ trong chốc lát đã gom hết sạch. Thái Xuân Hoa không giành được một xu nào, ngược lại còn bị xô ngã lăn ra đất, tóc tai rối bời, quần áo bám đầy bùn đất.
Thái Xuân Hoa nằm bẹp trên nền đất la ó, mắt bỗng thấy một đồng xu lấp ló trong bùn, lập tức bò tới định nhặt.
Một cậu bé khoảng bảy tám tuổi nhanh tay hơn, giành mất đồng xu ấy, trên mặt nở nụ cười sung sướиɠ: "Ta cướp được rồi!"
Một xu đối với trẻ nhỏ chính là tiền tiêu vặt cực quý, vì có thể mua được cái bánh bột ngô, hai xu còn mua được cái bánh bao trắng nhân chay đấy.
Người dân trong thôn đa phần đều nghèo đói, ngày thường đám trẻ cũng chẳng có gì ngon để ăn, chỉ khi tích cóp được vài đồng mới ra chợ mua chút kẹo ngọt. Đám người lớn cũng không giành, để lũ nhỏ thoải mái đùa vui.
Thái Xuân Hoa vốn tính keo kiệt, chui qua chui lại giữa đám đông mãi mới thấy được một đồng, nào ngờ lại bị đứa trẻ nhanh tay lấy mất. Giận quá, bà ta đẩy ngã thằng bé.
Cậu bé ngã phịch xuống đất, ngồi đó khóc nức nở. Đám đông chưa tản đi hết, mọi người đồng loạt nhìn về phía Thái Xuân Hoa.
Một tiểu phu lang gầy gò vội vàng chạy đến, đỡ cậu bé dậy: "Thiết Đản, đừng khóc, để a ma lau cho nào."
Người đàn ông này tên là Trúc ca nhi, cũng thuộc dạng dữ dằn. Bộ hỉ phục của Lâm Ngư là do cậu ta bán lại. Trúc ca nhi liền chỉ vào mặt Thái Xuân Hoa mà mắng: "Thím Thái, sao bà lại đẩy con ta ngã như vậy? Bà còn biết lý lẽ nữa không?"
"Đồng xu đó rõ ràng là ta thấy trước, thằng nhãi ranh này giành của ta. Cho dù là tiền mừng do tướng công của Ngư ca nhi rải thì cũng là đồ của nhà ta!" Thái Xuân Hoa đốp lại.
Nhưng Trúc ca nhi không vừa, cười mỉa mai: "Triệu Đại Chí nhà bà mới là nhãi ranh đấy! Học mãi gần tám năm vẫn không đỗ nổi cái tú tài, còn nói gì chuyện làm quan huyện phủ? Ta thấy vẫn nên mau về mà cày ruộng kiếm ăn đi! Hứ!"
Những lời này trực tiếp chọc tới ống phổi của Thái Xuân Hoa, bà ta lập tức bò dậy khỏi mặt đất, bừng bừng đáp trả: "Mày nói bậy! Đại Chí nhà ta mười tuổi đã đậu đồng sinh, phu tử còn nói nó nhất định có mệnh làm quan lớn. Thiết Đản nhà mày mới đúng là đồ đầu đất, đồ không có tiền đồ!"
"Bà! Hừ, quan lớn cái gì chứ! Ta thấy suốt đời cậu ta cũng chỉ là một cái đồng sinh thôi, cho dù có làm thu chi trong thị trấn còn chẳng nổi ấy chứ! Ta khinh."
Hai người túm lấy tóc nhau mà đánh, Triệu Đại Chí đang thò đầu ra xem náo nhiệt thấy vậy liền rụt đầu vào phòng, miệng lẩm bẩm: "Thật là xúc phạm văn nhân!"
Mấy bà thím lập tức can ngăn: "Thôi, thôi, đều là hàng xóm láng giềng cả mà."
Nhưng Trúc ca nhi không chịu nhường, túm tóc của Thái Xuân Hoa, kéo bà ta khiến bà ta đau điếng. Thiết Đản thấy a ma bị đánh liền lao vào như chú nghé con, đá mạnh vào chân Thái Xuân Hoa: "Đồ bà già xấu xa! Đánh a ma ta này! Đánh a ma ta này!"
Cậu bé thậm chí còn cúi xuống cắn vào tay bà ta, Thái Xuân Hoa đau đến mức thét lên. Mọi người vội vàng ba chân bốn cẳng tách hai bên ra.
"Trúc ca nhi, thôi nào, mau đưa Thiết Đản về nhà đi."
Trúc ca nhi cũng đầu bù tóc rối, vừa hừ một tiếng vừa kéo tay con trai bỏ đi. Hai người đi xa, Thiết Đản mới tươi cười kéo tay a ma mình: "A ma, con không đau đâu, người nhìn nè!"
Cậu bé chìa đôi tay lấm lem ra, trong lòng bàn tay là hai đồng xu, khiến Trúc ca nhi vừa bất ngờ vừa mừng rỡ: "Ui, Thiết Đản của a ma giỏi quá, nhặt được hai đồng tiền mừng luôn! Mấy hôm nữa đi chợ mua cho con một cái bánh ngọt nhé."
Thiết Đản ngoan ngoãn đưa hai đồng xu cho Trúc ca nhi: "A ma, con không cần bánh ngọt đâu. Hôm nay Thiết Đản muốn ăn đậu hủ ạ!"
Lòng Trúc ca nhi nhói lên, tiểu Thiết Đản của hắn chính là đứa nhóc hiểu chuyện như vậy. Nhà hắn nghèo, lại còn thêm mẹ già đau ốm quanh năm, nghèo đến nỗi tiền mua một khối mạch nha cho con cũng không có. Thằng bé lại còn hiểu chuyện đến vậy, chủ động đưa hết tiền cho a ma để mua đậu hủ về cho cả nhà.
Trúc ca nhi nắm lấy tay Thiết Đản: "Đi nào, hôm nay a ma làm đậu hủ hầm cho con nhé."
"Vâng!" Cậu bé vui vẻ đáp.
Thái Xuân Hoa cũng bị Triệu Gia Trụ kéo vào nhà. Ông càu nhàu: "Được rồi, bà không thấy mất mặt sao? Mau vào nấu cơm đi, mọi người đều đang chờ đấy."
"Chờ thì cứ chờ, thúc giục thúc giục làm như đòi mạng vậy!"
Người xem náo nhiệt cũng dần tản ra, còn đội ngũ rước dâu đã đi xa từ lâu. Thím Lý đến chải đầu cho Lâm Ngư xong xuôi cũng định đi về, mụ Thái Xuân Hoa này là người keo kiệt, có bày cỗ cũng chả có gì ngon.
Tức phụ nhi Tôn gia lập tức kéo lấy tay bà: "Thím đi đâu vậy, cơm trưa còn chưa ăn mà."
"Ăn gì mà ăn, nhìn mặt bà già Thái Xuân Hoa kia có hoan nghênh chúng ta tới ăn à?"
Tức phụ nhi Tôn gia cười nói: "Thì ăn ở đây không phải có thể tiết kiệm được một bữa cơm trong nhà sao!"
Thím Lý ngẫm cũng phải, trong thôn nhà nào cũng nghèo, Thái Xuân Hoa lại càng hà tiện. Càng không muốn ăn thì càng phải ăn, thế là mấy bà rủ nhau quay lại vào nhà họ Triệu.