Tiểu Phu Lang Nhà Nông

Chương 3

Bên này mới vừa chuẩn bị xong, bên ngoài đã vang lên tiếng trẻ con háo hức hét lớn: "Tân lang tới rồi! Tân lang tới rồi!"

Thím Lý vội vàng dìu Lâm Ngư ngồi lên mép giường, sau đó cẩn thận trùm khăn voan đỏ lên đầu cậu: "Ngư ca nhi, lát nữa cứ nghe lời người làm lễ bảo là được."

Dưới khăn voan, Lâm Ngư khẽ gật đầu, đối mặt với một cuộc sống xa lạ, lòng cậu không khỏi thấp thỏm lo âu. Cậu chưa biết gì về người đàn ông mà mình sắp lấy làm chồng, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện mình sẽ gặp được một người tốt.

+Lý thím thò đầu ra khỏi phòng xem náo nhiệt, trong lòng thầm nghĩ vị tân lang này cách thôn bọn họ gần một canh giờ, chỉ nghe nói tính khí không tốt, nhà lại nghèo, nhưng bà chưa từng gặp mặt.

Bên ngoài tiếng pháo nổ đì đùng vang dội, làm mảnh sân vốn quạnh quẽ bỗng rộn ràng hẳn lên. Tiếng náo nhiệt truyền đến khiến lòng Lâm Ngư bất giác thắt lại.

Thím Lý thò đầu ra khỏi phòng xem náo nhiệt, nhà của tân lang cách bọn họ không đến một canh giờ, chỉ là nghe nói thanh danh không tốt lắm, trong nhà lại nghèo, bà cũng chưa từng gặp qua.

Giữa đám đông, tân lang cao hơn hẳn người khác một cái đầu, khoác hỷ phục màu đỏ, khuôn mặt tuấn tú, vóc dáng cường tráng. Mặc dù vẻ mặt trông có chút hung dữ, nhưng hôm nay là ngày đại hỉ, trên mặt y cũng thoáng nét cười nhẹ.

Thím Lý nhìn thấy mà không khỏi kinh ngạc, không ngờ tân lang của Ngư ca nhi lại có tướng mạo tuấn tú thế này, trông thế nào cũng không giống kẻ cục súc. Bà thở phào nhẹ nhõm, tâm can treo trên cao cuối cùng cũng hạ xuống, vui mừng reo lên một tiếng rồi chạy tới bên cạnh Lâm Ngư nói nhỏ: "Ngư ca nhi, tướng công của con xem ra là người giỏi làm nông lắm đó!"

Hai chữ "tướng công" khiến tim Lâm Ngư đập loạn một nhịp. Tướng công?

Đúng rồi, từ hôm nay, cậu sẽ có tướng công.

---

Đến khi Lâm Ngư được bế lên kiệu hoa, cậu vẫn còn chút bàng hoàng. Cánh tay của nam nhân rất mạnh mẽ, l*иg ngực cũng ấm áp đến lạ.

Bộ hỉ phục của Lâm Ngư khá mỏng manh, ngồi lâu như vậy đã sớm đông lạnh đến tê dại, thân nhiệt nam nhân thực ấm, làm cậu không kiềm được mà tiến lại gần để sưởi ấm thêm một chút.

Ngụy Thanh Sơn cũng cảm nhận được động tác của tiểu phu lang, thoáng cứng đờ trong chốc lát, nhưng rồi lại tiếp tục vững vàng bế tiểu phu lang nhà mình đi về phía trước.

Ngày ấy, y chỉ nhìn thấy Lâm Ngư từ xa – một ca nhi nhỏ bé, gầy gò ngồi nhặt củi. Lòng y bỗng dấy lên chút thương xót, thế là liền quyết định lấy mười lượng bạc để định hôn ước.

Tuy rằng chỉ sau đính ước ba ngày đã đến đón dâu, nhưng cũng may là y đã sớm có chuẩn bị, giữ lại không ít thịt săn được trong mùa đông, thế nên mới không có vẻ quá vội vã.

Y biết Lâm Ngư gầy yếu, nhưng đến khi ôm vào lòng rồi mới cảm nhận được tiểu phu lang của mình gầy đến mức nào, ôm vào trong ngực nhẹ như một chiếc lông chim.

Nhìn Lâm Ngư được ôm đi, Triệu Nguyệt Nguyệt đứng phía sau dõi theo bóng cậu mà khóc mãi không dừng, miệng nhỏ vẫn cứ thiết tha gọi "anh ơi". Ngược lại, Triệu Gia Trụ và Thái Xuân Hoa lại vui mừng ra mặt, coi như đã vứt bỏ được một gánh nặng.

Thái Xuân Hoa kéo Triệu Nguyệt Nguyệt lại, nhỏ giọng cảnh cáo: "Khóc gì mà khóc! Mau đi vào bếp nấu cơm cho ta!"

Lâm Ngư cũng nghe thấy tiếng khóc của Triệu Nguyệt Nguyệt, hốc mắt cậu đỏ hoe, nước mắt từng giọt rơi xuống gò má.

Ngụy Thanh Sơn cảm nhận được giọt nước ấm áp trên tay mình, khẽ vỗ nhẹ để an ủi tiểu phu lang của mình.

Một đám trẻ con xem náo nhiệt ríu rít vây quanh, đột nhiên không biết ai cười to hô lên: "Tân phu lang thủng giày rồi kìa ha ha ha!"

Nghe thấy tiếng cười trêu chọc của đám trẻ, Lâm Ngư xấu hổ rụt chân lại. Thái Xuân Hoa không cho cậu đôi giày mới, nên cậu chỉ có thể mang đôi giày cũ sờn để đi lấy chồng.

Ngụy Thanh Sơn trầm mặt, bắn ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía lũ trẻ. Đám trẻ lập tức không dám cười nữa, có đứa nhát gan còn òa lên khóc, rồi đám đông cũng không còn để ý đến đôi giày cũ của Lâm Ngư.

Ngụy Thanh Sơn bế Lâm Ngư đặt vào trong kiệu hoa, rồi thúc công Ngụy gia hô lớn: "Khởi kiệu!"

Bốn người đàn ông khỏe mạnh vững vàng nhấc kiệu lên, Ngụy Thanh Sơn tiến đến gần người anh em thân thiết Ngụy Trúc Tử trò chuyện đôi câu. Ngụy Cây Cột cười trêu: "Thanh Sơn ca, đau lòng tân phu lang đấy à? Ha ha ha."

Mấy người đàn ông xung quanh đều bật cười vui vẻ, Ngụy Thanh Sơn tuy vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng đôi tai lại lặng lẽ đỏ lên.

Ngụy Trúc Tử là người thân bên họ hàng của Ngụy Thanh Sơn, so với y nhỏ hơn vài tuổi, nên có thể coi là hai anh em cùng lớn lên. Dù Ngụy Thanh Sơn lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng Ngụy Trúc Tử cũng biết rằng hôm nay anh mình đang rất vui.

Ngụy Thanh Sơn lấy từ phía sau đội ngũ rước dâu một chiếc chăn mỏng. Nhà họ Triệu chỉ cho của hồi môn là hai chiếc chăn mỏng. Hiện tại đầu xuân, thời tiết vẫn còn lạnh.

Y không sợ rét, nhưng vừa nãy khi ôm tiểu phu lang đã cảm nhận được hơi lạnh trên người cậu. Đường còn dài, có lẽ sẽ phải mất cả một canh giờ, nếu để cậu lạnh thì không hay.

Chăn hồi môn của Triệu gia tuy mỏng, nhưng cũng đủ chống lạnh, Ngụy Thanh Sơn cầm lấy chăn rồi đi về phía kiệu hoa.

Đúng lúc Lâm Ngư đang thắc mắc vì sao kiệu còn chưa đi, một chiếc chăn được phủ lên người cậu. Qua lớp khăn voan mỏng, cậu thấy đó là một chiếc chăn mới.

Một giọng nói trầm thấp vang lên: "Trời còn lạnh, em khoác tạm đi."

"Vâng, cảm ơn." Lâm Ngư khẽ đáp lại, lòng chợt ấm áp.

Có lẽ mọi thứ sẽ không tồi tệ như cậu đã nghĩ.