Trong phòng chỉ có cô bé Triệu Nguyệt Nguyệt mới mười hai tuổi nắm tay Lâm Ngư khóc nức nở. Lâm Ngư cười khổ một tiếng, đưa tay vuốt tóc cô em họ nhỏ, nhẹ giọng dỗ dành: "Nguyệt Nương, đừng khóc."
Ở Triệu gia, Lâm Ngư chỉ lưu luyến nhất mỗi một mình vị biểu muội nhỏ hơn cậu bốn tuổi này. Cái ngày cậu về sống ở Triệu gia, Nguyệt Nguyệt mới chỉ bốn tuổi, rụt rè nấp sau cánh cửa mà nhìn trộm cậu.
Với bản tính trọng nam khinh nữ, Thái Xuân Hoa cưng chiều con trai Triệu Đại Chí hơn hết, để mặc cho Triệu Nguyệt Nguyệt lủi thủi một mình. Có thể nói là từ nhỏ đến lớn, mọi việc của Nguyệt Nguyệt đều do một tay Lâm Ngư chăm sóc, ngày nào cũng bám dính lấy cậu, cùng nhau lên núi nhặt củi, hái rau dại...
Thúc giục xong, Thái Xuân Hoa quay lại nhà bếp tiếp tục bận rộn. Theo phong tục, khi có con cái trong nhà xuất giá, họ hàng thân thích sẽ được mời đến ăn cơm mừng. Nhưng Lâm Ngư lại không có người thân nào khác để mời, cũng không thể mời họ hàng bên nhà Triệu gia đến. Thái Xuân Hoa vốn keo kiệt nên chỉ mời ba bốn bà thím lớn tuổi đến tiễn Lâm Ngư, nhưng ngay cả thế, giữa trưa cũng phải đãi một bàn tiệc. Thái Xuân Hoa vẫn không ngừng than phiền: "Bạc bỏ ra nhiều như vậy, thật là tốn của!"
Thái Xuân Hoa vừa nấu mấy nồi rượu gạo năm trước, vừa càu nhàu mắng mỏ, bất mãn gọi lớn: "Triệu Gia Trụ! Triệu Gia Trụ! Mau vào nhóm lửa!"
Triệu Gia Trụ lúc ấy còn đang thư thái ngồi trong nhà chính, nghe tiếng mới thong thả đi vào. Thái Xuân Hoa thấy vậy liền trút giận lên người ông: "Sao ông chậm chạp thế hả!"
Nhận được mười lượng tiền sính lễ, Triệu Gia Trụ cao hứng ra mặt, nên chẳng thèm bận tâm đến lời cằn nhằn của vợ, chỉ đáp: "Làm bữa cơm trưa đàng hoàng một chút, kẻo lại bị người ta chê cười."
"Đánh rắm! Tiền bạc đâu mà làm? Trong nhà bao nhiêu năm nay một người hai người đều chỉ toàn ăn không ngồi rồi, lấy đâu ra tiền mà dư, ông cấp hả?" Thái Xuân Hoa vừa nói vừa giơ tay ra đòi tiền, nhưng Triệu Gia Trụ mặc kệ, đẩy tay bà ra.
Trong gian phòng nhỏ, thím Lý đang cẩn thận búi tóc cho Lâm Ngư bằng cây trâm gỗ mà cậu thường dùng. Triệu Đại Chí nép vào bên cửa sổ nhìn lén, âm thầm nuốt nước miếng. Không nghĩ tới Lâm Ngư lại trổ mã xinh đẹp đến vậy, sớm biết như vậy thì trước đây hắn đã nếm thử rồi, giờ thì lại tiện nghi cho cái tên thợ săn nghèo kia.
Ngày đó hắn xem xuân cung đồ xong ruột gan liền bốc hỏa, trông thấy Lâm Ngư mang nước đến liền muốn lôi kéo cậu, Lâm Ngư tốt xấu gì cũng là ca nhi, dùng để hạ hỏa chút cũng được. Nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã bị mẹ hắn bắt gặp. Thế là bà vội vàng tìm cho Lâm Ngư một mối hôn nhân, hôm nay nhìn Lâm Ngư trang điểm xinh đẹp đến vậy càng làm hắn không cam lòng.
Vừa bưng mấy củ cải khô từ phòng bếp ra để rửa, Thái Xuân Hoa liền bắt gặp Triệu Đại Chí ghé mắt vào cửa sổ nhìn trộm bên trong. Bà liền thả mạnh cái thau gỗ xuống đất, tức giận kéo lấy tai hắn lôi ra ngoài.
"Nhìn cái gì mà nhìn! Con hồ ly tinh đó khiến mày mỗi ngày lơ đễnh chẳng chịu đọc sách! Tao thấy mấy năm nay mày không thi đỗ tú tài cũng tại cái thứ như nó làm hại!"
Triệu Đại Chí nhăn nhó đau đớn rên lên: "Mẹ, con chỉ là muốn đến tiễn Ngư ca nhi thôi mà."
"Không cần mày tiễn, mau vào phòng học đi!" Thái Xuân Hoa quát tháo.
Triệu Đại Chí miễn cưỡng quay về phòng, trong lòng vừa hậm hực vừa tiếc nuối. Trước giờ hắn thấy Lâm Ngư lúc nào cũng mặc mấy bộ đồ cũ kỹ rách rưới, đầu lúc nào cũng cúi gằm, tóc xõa che mất cả nửa khuôn mặt. Ai ngờ hôm nay khoác lên mình bộ hỉ phục lại đẹp đến như vậy, quả thực còn đẹp hơn cả mấy cô ca nhi nổi tiếng ở thanh lâu trấn trên.
Trong lòng càng nghĩ càng khó chịu, ngày đó sao hắn lại không xuống tay chứ, giờ thì hay rồi, không còn cơ hội nào nữa. Triệu Đại Chí bực bội nằm lăn ra giường, lấy cuốn tranh bí mật giấu dưới đệm ra xem.
Trong phòng, mọi người đương nhiên đều nghe thấy những lời Thái Xuân Hoa nói, không ít người thay đổi sắc mặt, ngay cả mặt Lâm Ngư cũng trở nên tái nhợt.
Thím Lý là hàng xóm của Triệu gia, cũng là người nhìn Lâm Ngư lớn lên, không khỏi thở dài phiền muộn. Ngư ca nhi trầm mặc ít nói, lại hay giúp đỡ mọi người, có đôi khi hai vợ chồng bà ra đồng, Ngư ca nhi còn chạy sang phụ giúp mẹ già của bà gánh nước, sao có thể là loại người như lời Thái Xuân Hoa nói chứ?
Thím Lý bĩu môi hừ một tiếng khinh bỉ, Thái Xuân Hoa này đúng thật là ác độc mà, hôm nay là ngày vui của Ngư ca nhi, thế mà bà ta lại làm trò trước mặt mọi người bôi nhọ thanh danh của một ca nhi còn chưa xuất giá như vậy, chuyện này nếu để nhà trai nghe thấy được, ai mà tâm địa nhỏ nhen không biết sẽ còn gây ra chuyện gì nữa đây.
Trong khi đó, tức phụ nhi nhà họ Tôn thì lại không ngại xem náo nhiệt, cứ liếc mắt nhìn Lâm Ngư, không ngờ hôm nay nhìn gần lại thấy Ngư ca nhi trổ mã xinh đẹp đến thế này.
Từ khi Triệu Đại Chí đậu đồng sinh năm mười tuổi, Thái Xuân Hoa gặp ai hay đi đâu cũng cứ vênh mặt lên, hận không thể gả cho hắn một tiểu thư gia đình quyền quý.
Thím Lý trừng mắt lườm tức phụ nhi nhà họ Tôn một cái, lúc này cô ấy mới ngượng ngùng thu hồi ánh mắt.