"Ngư ca nhi, nhanh lên, các người còn loay hoay cái gì thế!" Thái Xuân Hoa đứng ở cửa gọi với vào: "Đã đến giờ rồi mà còn chưa xong, nhanh lên nào!"
"Mợ nó à, còn chưa trang điểm xong nữa."
"Được rồi, được rồi, mau làm cho nhanh đi! Người ở bên Lộc gia thôn kia đang trên đường, sắp tới rồi."
Thái Xuân Hoa có vẻ mất kiên nhẫn. Một đứa trẻ không cha không mẹ, bà đã nuôi nó tám năm, đổi lại chỉ có mười lượng bạc. Chưa kể còn phải chuẩn bị giường hỉ, áo cưới linh tinh, tốn thêm tận hai lượng bạc nữa. Đúng là xót của.
Trong căn phòng tối tăm chật hẹp, một cậu ca nhi gầy gò bị vài bà thím vây quanh, đang bận rộn giúp cậu trang điểm. Bình thường, cậu không được vào căn phòng này, luôn phải ngủ ở nhà kho. Nhưng hôm nay là ngày cưới của cậu, Thái Xuân Hoa sợ người ta đàm tiếu nên mới tạm để cậu ở phòng của cô em họ Nguyệt Nương.
Bà thím trang điểm có vẻ hơi mạnh tay, làm mặt Lâm Ngư đỏ ửng từng mảng. Cậu không rên một tiếng, vì chút đau này chẳng thấm tháp gì so với những lần bị mợ đánh mắng.
Ngày hôm nay lẽ ra phải là ngày vui, nhưng khuôn mặt Lâm Ngư không lộ chút hào hứng nào. Trong sân cũng chẳng có mấy người, cả không gian u ám, duy nhất bộ áo cưới đỏ trên người cậu là nổi bật, nhưng lại vô cùng lạc lõng. Không nhìn ra chút nào là Triệu gia đang sắp sửa tiễn một ca nhi về nhà chồng. Ngay cả bộ đồ cưới này cũng là do Thái Xuân Hoa mua lại từ một ca nhi trong thôn đã từng mặc, nghe đâu chỉ tốn có mười lăm văn tiền.
Thái Xuân Hoa không muốn tốn kém, chỉ nhờ vài bà thím hàng xóm giúp đỡ. Trong khi hôm nay mới đầu xuân, thời tiết còn lạnh, mấy bà thím khoác một tầng áo mỏng còn đứng run cầm cập, mà Lâm Ngư thì chỉ mặc mỗi chiếc áo cưới, rét đến nỗi cơ thể gần như tê cóng.
Lâm Ngư bị mấy người vây quanh, để họ tự ý chải đầu, trang điểm cho mình. Mặt cậu được thoa một lớp phấn mỏng, làm khuôn mặt vốn xanh xao trông tươi tắn hơn một chút, son môi cũng được thoa lên vết khô nứt ở miệng, khiến cậu nhìn đỡ nhợt nhạt.
Hôm nay thím Lý nhà bên cạnh sang chải đầu cho Lâm Ngư, bỗng thốt lên: "Ngư ca nhi giống y đúc mẹ cháu ngày xưa nhỉ! Hồi đó mẹ cháu là đại mỹ nhân trong làng đấy!"
Dù đã sống ở nhà họ Triệu gần bảy, tám năm nhưng Lâm Ngư vẫn luôn sống lặng lẽ, ít khi ngẩng đầu, nhút nhát không thích trò chuyện. Hôm nay xuất giá, tóc được vén lên cao, mọi người mới thấy rõ khuôn mặt của cậu. Đôi mắt vừa to vừa tròn, tuy khuôn mặt gầy gò nhưng vẫn lộ nét thanh tú của một mỹ nhân.
Trong đám người không biết ai khẽ thở dài một hơi, đáng tiếc thằng bé Lâm Ngư lại phải gả cho một thợ săn nghèo bên Lộc gia thôn, nghe đâu đã gần hai mươi mà vẫn chưa lấy vợ, người ta bảo là "mệnh cứng", nghèo khổ, cả nhà chỉ có một túp lều tranh đổ nát.
Thái Xuân Hoa quả là nhẫn tâm. Vừa rồi, khi đổi áo cưới cho Lâm Ngư, các bà thím đều thấy trên tay cậu vẫn còn vết thương chưa lành hẳn, thoạt nhìn còn rất nghiêm trọng.
Nói gì thì nói, còn không phải là bà ta ham món sính lễ mười lượng bạc kia sao. Ca nhi vốn đã khó nuôi dưỡng, mười lượng bạc quả thật không phải là số tiền nhỏ, thường nữ nhi trong làng lấy chồng cũng chỉ tám lượng mà thôi. Gã thợ săn nghèo này đúng là chơi lớn.
Thím Lý nhà bên phì một tiếng, mụ Thái Xuân Hoa thường ngày chẳng đối xử tử tế với ai, nay vì mười lượng bạc mà ép Ngư ca nhi lấy một người như thế, đến nỗi ngay cả một bộ áo cưới mới cũng không dám sắm sửa.
Ngay cả Triệu Gia Trụ cũng là một tên nhát cáy, đường đường là cháu ruột mình mà chẳng nói nổi một lời bênh vực cho thằng bé.
Nghe thấy thím Lý nhắc đến mẹ mình, hốc mắt Lâm Ngư đỏ lên, bàn tay nhỏ nắm chặt lớp vải của bộ áo cưới. Cậu yên lặng thầm thì trong lòng: "Cha mẹ, hôm nay Tiểu Ngư sắp phải xuất giá rồi."
Mẹ của Lâm Ngư trước đây làm nghề thêu thùa, kết hôn với cha cậu là một người đọc sách, hai người cầm sắt hòa minh sống hạnh phúc bên nhau, không biết bao nhiêu người phải âm thầm ngưỡng mộ. Nhưng sau đó, lúc cha cậu đi thi tú tài thì đột ngột mất tích, mẹ cậu vì quá đau buồn mà sinh bệnh, không lâu sau liền xa rời trần thế.
Năm đó, Lâm Ngư mới tám tuổi, còn quá non nớt đã được cậu ruột là Triệu Gia Trụ mang về nuôi. Mợ của cậu luôn ghét bỏ cậu là đồ ăn bám, mọi việc nặng nhọc dơ dáy trong nhà đều đùn đẩy cho cậu làm. Dù ngày tháng gian khổ, cậu cũng coi như dần trưởng thành.
Nhớ tới mối hôn sự này, ánh mắt Lâm Ngư thoáng hiện nét buồn, không phải vì cậu sợ gả vào chỗ nghèo khổ, mà bởi vì chuyện đã xảy ra cách đây vài hôm.
Hôn sự này gấp gáp như vậy là bởi vì mợ cậu nghĩ rằng cậu đã quyến rũ biểu ca - một người đọc sách, làm hại hắn vô tâm học hành. Vì thế mới vội vàng kiếm đại một mối hôn sự cho cậu.
Lâm Ngư không có quyền chọn lựa, chỉ có thể im lặng chấp nhận mối hôn sự này. Dù người kia có thanh danh không tốt hay là "mệnh cứng", cậu cũng chỉ đành chấp nhận.
Dù sao cũng vẫn tốt hơn so với ở nhà họ Triệu.