Sau Khi Bị Tình Đầu Từ Chối

Chương 25: Sổ tay theo đuổi bạn trai

Nhật Linh bắt đầu hành trình theo đuổi bạn trai. Lần này hắn quyết tâm đấu tranh cho tình yêu và sẽ không trốn chạy lần nào nữa.

Hắn tìm hiểu các mối quan hệ bạn bè của Quốc An. Thật sự chỉ có vài người bạn, không phải trước đây cậu được rất nhiều người ưa thích hay sao. Có lẽ, có nhiều chuyện hắn đã không để ý, ví dụ như gia đình của Quốc An. Những trước hết, hắn hẹn gặp Đình Đình – cô bạn đại học duy nhất của Quốc An.

“Cậu hẹn tôi có chuyện gì?”

Đình Đình đi thẳng vào vấn đề. Nhật Linh cũng không giấu.

“Tôi muốn hỏi vài chuyện liên quan đến Quốc An.”

“Làm gì? Muốn biết chuyện gì thì cứ hỏi thẳng cậu ấy! Tuy rằng tôi rất mê trai, nhưng cũng không dễ bán đứng bạn bè. Nếu cậu không nói một lí do nghe được thì tôi sẽ không nói gì cả!”

Nhật Linh thản nhiên đáp “Tôi thích cậu ấy, muốn tìm hiểu thêm về cậu ấy! Lí do này có nghe được không?”

Đình Đình nghe xong liền nảy số, nhanh chóng nghiêm túc: “Anh đẹp trai, thích mà cậu nói là thích kiểu kia đúng không?”

Đình Đình vừa nói vừa làm động tác hai đầu ngón tay chạm vào nhau. Nhật Linh gật đầu.

“Cậu muốn hỏi gì? Tôi sẽ trả lời cặn kẽ, không giấu nữa lời!”

Nhật Linh hỏi rất nhiều chuyện, giống như chuyện có ai theo đuổi Quốc An không, Quốc An có thân thiết với ai không, có sở thích gì đặc biệt, bình thường hay đi đâu…

Đình Đình trả lời lần lượt, những gì cô biết đều nói ra hết.

“Cậu ấy không có sở thích gì đặc biệt, có lẽ là thích ăn đồ ngọt, nhất là kẹo sữa. Ngoài giờ học, cậu ấy đi làm thêm, không có thời gian tụ tập đi chơi hay quen ai đâu. Cũng có vài người theo đuổi cậu ấy, nhưng cậu ấy không để tâm lắm. Tôi chỉ biết cậu ấy có một người bạn từ cấp hai, tên Thái Thành, hai người cũng thường xuyên gặp mặt. Hết rồi!”

Sau khi tạm biệt Đình Đình, Nhật Linh đến phòng làm việc của anh hai. Phòng làm việc chỉ có mình anh đang ngồi, hắn gõ cửa.

“Anh!”

“Nhật Linh à… Anh định gọi em đấy! Ngồi xuống đi.”

“Có chuyện gì ạ?”

Nhật Minh vừa rót nước vừa đưa tập hồ sơ cho hắn. “Em xem cái này trước!”

Nhật Linh lật mở hồ sơ ra xem, những thông tin ghi trong hồ sơ khiến hắn không kiềm được cảm xúc: “Anh…”

“Thật sự không nghĩ tới cậu ấy lại trải qua nhiều chuyện như vậy…”

Nhật Minh chỉ có thể an ủi em mình, không để em mình mất bình tĩnh.

Nhật Linh cất tài liệu đi. “Cảm ơn anh!”

“Không cần cảm ơn, anh là anh hai của em mà. Có việc gì cứ để anh, anh sẽ lo hết!”

“Vậy, nhờ anh tìm giúp em một người tên Thái Thành, là bạn của Quốc An được không?” Nhật Linh không ngại nhờ anh.

“Đương nhiên rồi, anh sẽ tìm, em an tâm đi!” Anh vừa cười vừa vỗ vai Nhật Linh.

Nhật Linh cầm tập hồ sơ về nhà, lòng hắn lại dâng lên cảm giác đau đớn. Hóa ra, không chỉ có mình hắn ở trong địa ngục, chỉ là hắn tỏ ra yếu đuối và có người che chở. Còn Quốc An, cậu ấy vẫn mạnh mẽ, vẫn dương quang, vui vẻ, nhưng thật sự không ai che chở cho cậu ấy.

Đến ngày hôm nay, Nhật Linh mới biết Quốc An đã trải qua những chuyện gì, nếu đổi lại là hắn, có lẽ hắn sẽ chìm đắm trong đau khổ đến mức không còn thời gian để giúp đỡ cho người khác.

Hắn mơ màng nghĩ về nụ cười tươi sáng của Quốc An, đời này, hắn sẽ dốc toàn tâm toàn ý bảo vệ nụ cười đó. Hắn sẽ không còn là cậu nhóc cô độc, nhút nhát, chờ người khác đến cứu. Lần này, hắn sẽ là hiệp sĩ chiến đấu với bóng tối để bảo vệ ánh mặt trời của mình!

-

Hôm sau, trong lớp học của Quốc An có thêm một người, đây là môn tự chọn nên không quá nhiều học sinh, chỉ cần có người lạ ngay lập tức có thể nhận ra. Quốc An bị người ngồi bên cạnh nhìn cả buổi sáng, cuối cùng cũng không nhịn được.

“Cậu còn xuất hiện trước mặt tôi làm gì?”

“Vì sao lại không được xuất hiện trước mặt cậu?”

Nhật Linh nhận ra, điều quan trọng nhất để theo đuổi bạn trai chính là mặt dày, không được xấu hổ. Dù hắn không quen, nhưng chỉ cần có thể theo đuổi Quốc An, hắn không thể không làm.

Quốc An vẫn không để ý đến hắn, cậu chuyên tâm ghi chép bài.

“Tôi không muốn thấy cậu!”

“Thật sao…” Giọng Nhật Linh ỉu xìu. “Nhưng mà tôi rất muốn thấy cậu!”

Lưu manh ở đâu ra? Quốc An thầm nghĩ, trước giờ Nhật Linh chưa từng như thế. Hai tai Quốc An dần đỏ lên, nhưng cậu vẫn mạnh miệng: “Mặc kệ cậu!”

Nhật Linh định nói thêm gì đó thì bị giảng viên gọi đứng dậy.

“Cậu bạn kia, hình như không có ở trong lớp này…”

“Vâng ạ, em không đăng kí môn này…” Nhật Linh đứng dậy nói với giảng viên.

“Vậy sao còn vào lớp này làm gì?”

Nhật Linh giải thích: “Em là nghiên cứu sinh, bài giảng của thầy có vài phần liên quan đến đề tài em thực hiện. Em muốn đến nghe thầy giảng một chút, thật sự em tìm rất nhiều tài liệu cũng không bằng một buổi nghe giảng của thầy. Em rất hâm mộ thầy ạ!”

Giảng viên nghe nịnh đến mềm tai, vẫy tai cho cậu ngồi xuống rồi giảng càng hăng say hơn.