Nhật Linh tự nhốt mình trong phòng, tựa như ngày hôm đó, cánh cửa là lớp phòng bị ngăn hắn với thế giới bên ngoài. Có lẽ, hắn và Quốc An không thể trở về năm 16 tuổi…
Rất nhiều chuyện đã xảy ra khiến Nhật Linh mệt mỏi, sự dày vò về tinh thần là sự dày vò lớn nhất. Thân thể mệt mỏi đến khi mặt trời dần ló dạng, Nhật Linh mới có thể chợp mắt.
-
“Sau này nếu cậu khiến tôi buồn tôi sẽ đánh cậu?”
Quốc An giơ nắm đấm trước mặt hắn, hắn tin là thật liền đáp: “Sẽ không làm cậu buồn!”
“Thật không?”
Nhật Linh gật đầu khẳng định.
“Nếu có thì sao?” Quốc An hỏi.
Nhật Linh giơ tay cầm lấy nắm đấm của Quốc An: “Cho cậu đánh, đến khi nào cậu hết buồn…”
Quốc An nhoẻn miệng cười, không rút tay ra: “Được!”
Nhật Linh tỉnh dậy khi vừa chợp mắt, giấc mơ ngắn ngủi như đưa hắn trở về những năm tháng tươi đẹp nhất, và khiến hắn thanh tỉnh đi nhiều.
-
Quốc An không về nhà mà đi tìm Thái Thành, người duy nhất có thể nghe cậu tâm sự chỉ có cậu bạn này mà thôi. Lúc Thái Thành chạy ra khỏi chỗ làm, đã thấy Quốc An khóc đến mức mắt mũi tèm lem. Thái Thành cũng không chán ghét, đưa tay áo ra cho cậu lau nước mắt.
Quốc An thút thít thêm một lúc mới bình tĩnh lại.
“Được rồi, nói cho tôi có chuyện gì? Tên nào ức hϊếp cậu, tôi sẽ đánh hắn!”
Quốc An khịt mũi: “Tôi đã đánh rồi!”
“Không liên quan! Tôi cũng phải đánh!”
Quốc An nhìn bộ dạng nghiêm túc muốn đánh người liền phì cười. Thái Thành mới thả lỏng.
“Được rồi, chuyện gì thế?”
Quốc An kể lại hết mọi chuyện cho Thái Thành, Thái Thành nghe xong gật đầu, cuối cùng đưa ra kết luận.
“Vậy không phải chuyện tốt sao?”
“Tốt cái gì mà tốt!” Quốc An không đồng tình.
“Thì cậu gặp lại hắn! Không phải cậu tìm hắn nhiều năm rồi sao, gặp lại là tốt. Dù hắn lừa cậu, nhưng ít ra cũng còn xuất hiện trước mặt cậu…”
Thái Thành nhịn một chút lại nói tiếp: “Cậu còn đánh hắn… Không chừng, hắn sẽ bỏ trốn tiếp!”
Quốc An lập tức phản bác “Không thể nào! Ai cho cậu ấy trốn!”
Thái Thành lại bày ra bộ dạng suy ngẫm: “Có khi lần này hắn sẽ trốn kỹ hơn. Trốn cậu cả đời, không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu!”
“Không được! Tôi sẽ trói cậu ấy lại, cậu ấy đừng hòng trốn lần nữa!”
Thái Thành chọc đến nghiện: “Nhưng cậu trói được thân thể hắn, không trói được trái tim hắn!”
Quốc An giận đến đỏ mặt: “Nói bậy, cậu ấy rất thích tôi!”
“Nhưng cậu có thích hắn không?”
“Tôi…” Quốc An định nói nhưng thấy Thái Thành nhịn cười đến đỏ mặt. Cậu giơ nắm đấm.
“Cậu dám chọc tôi. Cậu chán sống rồi đúng không?”
Thái Thành bỏ chạy để Quốc An đuổi theo. “Không có, tôi ham sống lắm. Còn chưa có bạn gái sao lại chán sống được!”
“Thái Thành, cậu đứng lại. Đừng để tôi bắt được… Dám chọc tôi, cả đời này cậu sẽ không có bạn gái!”
“Tôi đẹp trai như vậy chắc chắn sẽ có bạn gái!”
-
Nhật Linh ra khỏi phòng, hắn thấy Nhật Minh đang ngủ gục trên sô pha. Có lẽ anh hai đã thức canh cậu cả đêm, sợ cậu trốn nhà đi. Nhưng mà, ngủ say như vậy có thể canh chừng ai?
Nhật Linh vào bếp nấu bữa sáng. Mấy hôm nay mẹ đã đi du lịch với bạn bè, lúc trẻ mẹ đã cố gắng vì hai anh em rất nhiều, bây giờ không phải lo đến tiền bạc cũng đến lúc mẹ nên tận hưởng cuộc sống mẹ nên có.
Nhật Linh nấu cháo sườn đơn giản, xong xuôi mới đánh thức anh hai. Canh chừng kiểu này, nếu muốn trốn thì bây giờ cậu đã lên máy bay ra nước ngoài luôn rồi.
“Anh! Dậy thôi…”
Nhật Minh bị lay tỉnh, thấy em trai có vẻ bình thường, không có dấu hiệu bị cú sốc tinh thần.
“Em không sao chứ?”
“Em không sao. Anh dậy ăn sáng đi.”
Nhật Minh mơ hồ đi rửa mặt rồi ngồi vào bàn ăn. Khi nhìn cháo sườn trên bàn bốc khói tỏa mùi thơm phức, hắn mới hoàn hồn. Đợi Nhật Minh ăn xong cháo sườn, Nhật Linh rót cho anh một li nước, lúc này mới nói ra suy nghĩ của mình.
“Em đã nghĩ thông suốt rồi!”
Nhật Minh gật gù, thông suốt thì tốt, vốn dĩ hắn không muốn em trai mình quen người cùng giới.
“Em sẽ chính thức theo đuổi Quốc An – theo đuổi một cách nghiêm túc!”
Nhật Minh uống nước cũng bị sặc.
“Em nói thông suốt chuyện này hả?”
Nhật Linh thành thật gật đầu.
Nhật Minh khổ tâm, bát cháo sườn buổi sáng của em trai thật không dễ nuốt.
“Vậy em muốn làm gì?”
Cuối cùng Nhật Linh cũng đợi được câu hỏi mà mình mong muốn.
“Em muốn anh giúp em một chuyện!”