Sau Khi Bị Tình Đầu Từ Chối

Chương 26: Đậu đỏ, cơm nắm và sữa chuối

Tan học Nhật Linh muốn dẫn Quốc An đi ăn trưa, nhưng Quốc An từ chối.

“Tôi không đi đâu!”

“Tại sao? Cậu không ăn trưa à?”

“Tôi phải đi làm!”

Nhật Linh biết Quốc An đi làm qua lời Đình Đình kể.

“Cậu làm ở đâu? Làm việc gì?”

“Không liên quan đến cậu”

“Liên quan chứ!” Nhật Linh nắm tay Quốc An “Sao lại không liên quan, tôi muốn biết thêm về cậu mà…”

Quốc An vội buông tay ra, xung quanh trường vẫn còn rất nhiều sinh viên, nắm tay chỗ đông người như vậy thật sự không nên lắm.

Mà Nhật Linh không nghĩ như vậy, hắn nhỏ giọng: “Ngay cả đứng cùng cậu tôi cũng không đủ tư cách sao?”

Quốc An không biết Nhật Linh đã chịu đả kích gì, mới có mấy ngày không gặp đã thay đổi rồi. Trước đây, Nhật Linh rất mạnh mẽ, trưởng thành, là hình mẫu lí tưởng của nhiều cô gái. Từ khi nào Nhật Linh lại trở nên như vậy? Không phải, Nhật Linh của năm 16 tuổi chính là như vậy, khiến cho Quốc An luôn muốn bảo bọc, chở che. Đâu mới là con người thật của Nhật Linh, Quốc An nghĩ.

Nhật Linh thấy cậu không đáp, liền nói tiếp: “Tôi chỉ muốn quan tâm đến cậu!”

Quốc An đáp: “Cậu lấy tư cách gì để quan tâm đến tôi?”

Nhật Linh chột dạ, nhưng vẫn rất thành thật: “Tôi muốn theo đuổi cậu!”

Quốc An cười “Theo đuổi? Cậu nghĩ tôi sẽ tin cậu sao?”

“Vì sao lại không tin tôi?”

“Còn không phải cậu đã lừa dối tôi!” Quốc An đáp, cảm thấy bản thân có hơi lớn tiếng, liền nhỏ giọng “Cậu đừng nghĩ tôi là thằng ngốc!”

Nói xong Quốc An bỏ đi, từ đầu tới cuối cũng không ngoảnh mặt lại. Chỉ có mình Nhật Linh đứng ở đó, dưới tán cây, bóng hình Nhật Linh cô độc đến đáng thương, hắn thì thầm với bản thân mình “Tôi mới là thằng ngốc…”

-

Quốc An đến chỗ làm thêm, nơi cậu làm là một quán cà phê nhỏ, không gian bày trí tương đối đơn giản. Cậu nhận ca với quản lí, đeo tạp dề bắt đầu làm việc. Cậu lau dọn khu vực pha chế một lượt, lúc này, có tiếng chuông gió ở cửa vang lên.

Quốc An nói: “Xin chào ạ!”

Cậu ngẩn đầu, đối diện là khuôn mặt cậu vừa lớn tiếng ở trường, Quốc An nghĩ có lẽ Nhật Linh đã về nhà rồi, không ngờ còn đi theo cậu đến tận đây. Quốc An giả vờ không quen biết, vì chỗ làm không chỉ có mình cậu. Cậu hỏi: “Anh muốn gọi gì ạ?”

Nhật Linh nhìn cậu, không đáp.

Sự im lặng kéo dài đến mức đồng nghiệp làm cùng Quốc An cũng phải ngoái lại nhìn. Lúc này, Nhật Linh mới gọi “Trà sữa đậu đỏ.”

Hắn nhìn menu, đó là món best-seller của quán.

Quốc An không hỏi nhiều, lúc sau ly trà sữa đậu đỏ được mang ra. Nhật Linh quét mã thanh toán. Xong xuôi, hắn đặt một túi đồ ăn mua từ cửa hàng tiện lợi lên quầy thanh toán.

Quốc An nhìn hắn, lại nhìn túi đồ ăn.

Hắn nhấp một ngụm đậu đỏ, cảm nhận vị ngọt béo, nói: “Đừng quên bữa trưa!”

Nói xong liền quay đi, lúc ra đến cửa, hắn còn quay mặt lại nói: “Trà sữa rất ngọt, tôi rất thích!”

Tiếng chuông gió vang lên lần nữa, Nhật Linh đã đi xa. Quốc An vẫn ngẩn người không thôi.

Đồng nghiệp làm chung với Quốc An tiến đến vỗ vai cậu: “Cậu ngây người gì đấy?”

Quốc An hoàn hồn, vội đáp: “Không có!”

“Người ta bảo rất thích trà sữa chứ không có bảo rất thích cậu, cậu đỏ mặt cái gì?”

Quốc An cầm túi đồ ăn, vội trốn vào kho: “Là do trời nóng…”

Đồng nghiệp nhìn Quốc An trốn vào kho, rồi lại nhìn màn hình hiển thị trên máy lạnh, thì thầm: “19 độ thì nóng gì chứ?”

-

Quốc An trốn vào kho, cậu mở túi đồ ăn ra. Bánh mì ngọt, sandwich, cơm nắm, xúc xích, trứng ngâm tương, còn có sữa chuối và nước bù khoáng. Có lẽ Nhật Linh không biết cậu thích ăn gì nên cứ lấy mỗi thứ một ít.

Quốc An mở bì cơm nắm ra, mùi cá hồi xông vào mũi. Cậu cắn một miếng cảm nhận mùi vị của cơm nắm. Ở những cửa hàng tiện lợi, hầu như cơm nắm luôn có mùi vị như nhau. Đây cũng không phải lần đâu tiên cậu ăn cơm nắm. Nhưng đã rất lâu rồi cậu mới nhận được sự quan tâm từ người khác. Bao lâu rồi nhỉ? Quốc An không nhớ.

Quốc An ăn ngấu nghiến như chết đói, chỉ chốc lát liền nghẹn. Cậu mở vội hộp sữa chuối, khó chịu một chút rồi nuốt xuống. Không biết từ khi nào khóe mắt đã dần đỏ lên, nhìn mớ đồ ăn hỗn độn bị cậu bày ra, Quốc An thầm mắng “Cơm nắm và sữa chuối cũng có thể làm cay mắt sao…”