Dù là hai giờ sáng nhưng Thái Thành vẫn chưa ngủ, có nhiều người cuộc sống của họ chỉ bắt đầu khi những người xung quanh đi vào giấc ngủ. Thái Thành tự châm cho mình một điếu thuốc, giọng hơi khàn:
“Được rồi, cậu muốn nói chuyện gì? Tôi nghe cậu nói.”
Quốc An kể lại mọi chuyện xảy ra một cách ngắn gọn, dễ hiểu nhất cho Thái Thành.
“Chuyện là như vậy đấy…”
Thái Thành ngờ nghệch “À…” một tiếng, nhưng não hắn vẫn chưa tải xuống hết toàn bộ thông tin, hỏi lại:
“Ý cậu là… Có người tỏ tình với cậu, mà người đó lại là con trai à?”
Quốc An nhiệt tình gật đầu “Đúng vậy.”
Thái Thành rít một hơi thuốc, khói thuốc từ mũi bay ra ngoài tạo thành một làn khói che phủ nửa khuôn mặt “Mẹ nó, cậu chơi tôi đúng không?”
“Không có, tôi nói thật mà, Thành à, cậu cho tôi lời khuyên đi.”
“Khuyên cái gì? Tôi không biết, ông đây chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, làm sao mà khuyên?”
Quốc An đau khổ không thôi “Nhưng tôi chỉ có thể tâm sự với cậu thôi…”
Dừng một chút, Quốc An lại nói “Vậy… cậu thử đặt bản thân vào vị trí được một người đàn ông tỏ tình đi, cho tôi lời khuyên.”
Thái Thành quăng điếu thuốc xuống đất, dùng đế giày dập lửa, đáp “Không bao giờ có chuyện tôi được một người đàn ông tỏ tình.”
“Tại sao?”
“Vì ông đây sẽ đập chết hắn!”
Quốc An thật sự muốn khóc, thẳng nam thật sự là một loại tồn tại đặc biệt trên thế giới này sao.
“Được rồi, nhưng tôi sẽ chết nếu cậu không nói cho tôi biết tôi phải làm gì…”
Thái Thành thở dài “Đầu óc cậu sao càng ngày càng ngốc đi vậy. Chuyện tình cảm thì nên nghe theo trái tim, được không? Nếu cậu cũng thích người ta thì mặc kệ cứ triển đi, rồi lên mạng xem hai người đàn ông làm với như thế nào…”
Quốc An từ khóc không ra tiếng thành thật sự gào thét “Không phải chuyện đó!”
“Được rồi, được rồi, cứ bảo người ta cho cậu thêm thời gian. Tìm hiểu kỹ một chút, nếu hắn lừa gạt cậu tôi sẽ đấm hắn…”
Có lẽ, Quốc An cần thêm nhiều thời gian hơn nữa, cậu và Nhật Linh mới gặp nhau không bao lâu, mọi chuyện đang chuyển biến quá nhanh, cậu không thể bắt nhịp được nữa. Vậy thì, tạm thời cho cậu một chút không gian suy nghĩ.
“Tôi hiểu rồi.”
Quốc An định tắt máy, thì chợt nghe Thái Thành nói “Cậu đừng nghĩ đến tên ngốc kia nữa, đã lâu như vậy rồi, nếu hắn thật sự thích cậu thì sẽ không bỏ đi, cậu không có lỗi, đừng tự trách, đến lúc cậu từ bỏ và tìm người khác rồi… Nghe tôi!”
Thái Thành nói xong thì cúp máy, tiếng tít trong đầu điện thoại khiến Quốc An chợt tỉnh. Thì ra, Thái Thành luôn để ý đến cậu. Kể từ ngày đó, cậu đã không ngừng tìm kiếm người kia, rõ ràng một người ngày nào cũng xuất hiện trước mặt cậu lại đột nhiên biến mất, mọi thứ liên quan đến người kia dường như hoàn toàn bốc hơi khỏi cuộc sống của cậu.
Mấy tháng đầu, cậu đi khắp nơi để tìm người kia, còn hỏi cô giáo địa chỉ nhà của người kia. Nhưng hàng xóm xung quanh bảo nhà họ đã dọn đi đến nơi nào không ai biết. Năm ấy, Quốc An chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, hoàn toàn không có khả năng tìm kiếm một người đột nhiên biến mất. Khi lên đại học, cậu vẫn nhờ những người bạn cấp ba của mình nghe ngóng tin tức về người nọ, nhưng giống như mò kim đáy bể, vẫn không hề có thông tin nào.
Thái Thành khuyên cậu bỏ cuộc, cậu đồng ý để hắn không lo lắng, nhưng cậu không cam tâm, cậu không muốn từ bỏ, vì cậu là một đứa cứng đầu. Chỉ là khi gặp lại, cậu phải làm thế nào? Mọi chuyện đã qua lâu như vậy. Khi đó, chỉ là hai thằng nhóc 16 tuổi, có khi người kia đã quên đi tất cả mà có cuộc sống mới, mãi mãi không bao giờ muốn nhắc đến cậu.
Quốc An mơ màng nghĩ rồi chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ miên man đưa cậu về những năm tháng đó.
Ánh nắng xuyên qua những tán cây chiếu vào bên trong thư viện, những quyển sách trên kệ gỗ như phát sáng trong thế giới thần tiên. Thư viện lúc nào cũng yên tỉnh đến lạ thường, buổi trưa, học sinh đến đây không nhiều, ai nấy đều im lặng chìm đắm trong những cuốn sách của mình.
Quốc An tựa đầu nhìn nam sinh đang ngồi trước mặt, cặp mắt kính dày cộm che mất nữa khuôn mặt. Hai người thường xuyên vào thư viện, nhưng rất ít nói chuyện, chủ yếu là không thể làm ồn, nhưng thật ra cả hai đều rất thích cảm giác yên tĩnh khi ở cạnh nhau này.
Quốc An cầm lấy sấp giấy note đã sắp hết, nghĩ thầm ngày mai sẽ mua sấp giấy mới, có lẽ là nên mua màu hồng để thay đổi không khí.
Quốc An: Sao cậu không để ý đến tôi?
Mảnh giấy note được đặt bên dưới quyển sách, Nhật Linh ngẩng đầu nhưng không dám nhìn thẳng vào mặt Quốc An. Một lúc sau, mảnh giấy được trả về cho cậu.
Nhật Linh: Tôi có để ý!