Quốc An nhoẻn miệng cười, cậu không thích đọc sách lắm, thời gian rảnh rỗi cậu thích lướt mạng xã hội hơn. Thư viện thật sự rất tẻ nhạt, nhưng có Nhật Linh, cậu cảm thấy đến thư viện ngồi cũng rất tốt. Rất nhanh cơn buồn ngủ đã ập đến, cậu lấy tay làm gối, từ từ khép hai mắt, hoàn toàn tận hưởng cảm giác yên tỉnh và những cơn gió nhẹ thổi vào người cậu.
Nhật Linh gập quyển sách lại, người trước mặt đã ngủ, giấc ngủ trưa đến một cách nhẹ nhàng, khuôn mặt xinh đẹp nằm sau mái tóc, đôi mắt sáng đã khép hờ, chỉ còn lại hàng mi cong cong. Hắn ngắm đến mê mẫn, có lẽ, Quốc An là món quà thượng đế ban cho hắn.
Nhật Linh nhoẻn miệng cười, khom người đặt lên mũi cậu một nụ hôn, lòng thầm cảm tạ ân huệ mà thượng đến ưu ái mang đến.
Nụ hôn chỉ như một cái chạm nhẹ, như một cánh bướm đậu lên nhành hoa. Nhưng Quốc An ngủ không sâu, cậu biết Nhật Linh đã lén hôn mình, nhưng cậu để mặc cho hắn hôn, nếu cậu tỉnh dậy sẽ làm Nhật Linh khó xử. Quốc An tiếp tục giả vờ ngủ nhưng đôi tai được mái tóc phủ lên đã đỏ lên từ lúc nào…
Quốc An ngủ một giấc đến khi báo thức reo lên lần thứ hai. Cậu ngồi trên giường như đầu óc vẫn như tỉnh táo, cậu không muốn dậy chút nào.
Quốc An chuẩn bị đến trường, hôm nay có một buổi kiếm tra, nhưng cậu không lo lắm, vì cậu đã kịp học hành gì đâu. Chuyện xảy ra ngày hôm qua đã đầu óc học tập của cậu đình công, đành mặc cho số phận, nếu lần này không thể qua môn thì cậu phải xin thêm việc để làm thêm.
Quốc An nhìn khuôn mặt trong gương, không còn là đứa trẻ non nớt 16 tuổi năm đó, có lẽ cậu nên sống cho hiện tại thì hơn.
Sau hơn một tuần suy nghĩ, Quốc An cũng tự thỏa thuận với bản thân phải liên lạc với Nhật Linh. Không thể mãi trốn tránh được, nếu lại có thêm một người nữa biến mất trước mặt cậu thì sao…
Tiếng chuông báo chờ vang lên rất nhanh đã có người hồi đáp, giống như đang chờ đợi sẵn:
“Tôi nghe đây… Cậu ổn chứ?”
Nhật Linh hỏi.
Kể từ ngày hôm đó hắn tỏ tình với Quốc An, Quốc An đã không liên lạc gì với hắn. Hắn có nhắn tin, nhưng những tin nhắn không hồi đáp, gọi điện cũng chỉ nghe chuông báo bận. Hắn cũng thường tìm cậu trong số những sinh viên đến trường, nhưng trường đại học rộng lớn, hắn không biết tìm ở đâu. Kể cả bạn bè của cậu, hắn cũng không tìm được. Hắn thấy bản thân vẫn rất vô dụng, không thể tự mình làm gì. Có lẽ, hắn đã dọa sợ cậu. Nhật Linh thấy hối hận vì đã quá hấp tấp, nếu Quốc An trốn hắn, thì hắn phải làm sao, nói đúng hơn là mọi kế hoạch của hắn sẽ ra sao? Nhật Linh tự trấn an mình như thế.
Quốc An đáp: “Tôi không sao… Có thể gặp nhau không? Có những chuyện nói qua điện thoại không tiện…”
Nhật Linh đồng ý, sau khi cúp điện thoại hắn vội vàng thay quần áo, khi xuống lầu, hắn gặp Nhật Minh đang ngồi trong phòng khách đọc tạp chí.
Nhật Minh hỏi “Đi đâu mà gấp gáp vậy?”
Nhật Linh vừa mang giày vừa trả lời: “Em gặp bạn.”
“Bạn? Em có bạn từ khi nào? Sao anh không nghe em nhắc đến?”
“Là bạn mới quen thôi…”
Nhật Minh đặt quyển tạp chí xuống: “Không giống bạn mới quen lắm nha…”
Nhật Linh không muốn nói nhiều, hắn chỉ đáp có lệ: “Em sắp trễ hẹn rồi, em đi đây!”
Cánh của “rầm” một tiếng rồi đóng lại, Nhật Minh cau mày “Bộ dạng này của nó…”
Nhật Minh mơ hồ nhớ lại bóng lưng của cậu em trai 16 tuổi vào mỗi buổi sáng đi học. Từ lúc quen được bạn ở trường, mỗi buổi sáng em trai hắn luôn gấp gáp như vậy, giống như lúc nào cũng muốn gặp người ta, giống như chỉ cần đến muộn vài giây thì người ta sẽ biến mất vậy.
Nhật Minh thở dài, hi vọng lần này sẽ thật sự là bạn,… hi vọng như vậy.