Điều này Quốc An đã sớm giải thích, nhưng Nhật Linh thấy không yên ổn trong lòng mà hỏi lại lần nữa.
Quốc An vừa chép đáp án của Nhật Linh vừa trả lời,
An: Chỉ là bạn thôi…
Sau đó lại gửi thêm một tin khác,
An: Anh xem tôi với Đình Đình có giống người yêu không? Thật ra ai nhìn chúng tôi cũng nghĩ như thế, nhưng mà chúng tôi chỉ là bạn thôi. Có điều tính cách Đình Đình rất thoải mái cho nên nhìn chúng tôi mới như vậy…
Nhật Linh cũng chỉ muốn xác định lại lần nữa thôi. Hắn cũng không nghi ngờ lời Quốc An nói, vậy mà chỉ vừa hỏi có một câu, Quốc An đã giải thích nhiều lời với hắn…
Cái này là đang sợ hắn hiểu lầm đúng không?
Nhật Linh bất giác mỉm cười, hắn và Quốc An nói thêm vài câu nữa liền tạm biệt nhau đi ngủ. Dù sao ngày mai cũng sẽ gặp nhau, nói nhiều quá ngày mai sẽ không còn chuyện để nói nữa…
Nhật Linh trằn trọc cả, hắn gác mu bàn tay lên trán, mắt nhắm hờ nhưng lại không thể chìm vào giấc ngủ… Mỗi ngày hắn đều tìm cách tiếp cận với Quốc An, dù có xa cách bao nhiêu năm hắn vẫn thấy lòng mình nhộn nhạo… Quốc An vẫn là Quốc An của bốn năm trước, vẫn cười tươi như ánh mặt trời, vẫn tốt bụng và khiến người ta thấy dễ chịu… Dường như bốn năm qua chỉ có hắn là thay đổi, hắn đã không còn là Nhật Linh nhút nhát, vô dụng lúc nào cũng núp phía sau, được Quốc An che chở… Hắn bây giờ đã có thể tự mình đứng vững ngoài kia, có thể sánh ngang với Quốc An, cùng cậu ấy trò chuyện, đi ăn, lại còn giúp cậu ấy làm bài tập… Hắn không biết sự thay đổi này là đúng hay không, nhưng cứ nhìn Quốc An đối xử với hắn khác biệt với trước đây, hắn lại thấy khó chịu… Nhật Linh cứ mơ hồ suy nghĩ, ngay từ đầu hắn đã quyết định trả thù nhưng bây giờ lại không biết mình đã phạm phải sai lầm nghiệm trọng…
Con tim luôn thành thật và không biết nói dối, nó mách bảo với Nhật Linh rằng tuy hắn đã trưởng thành nhưng hắn vẫn muốn được Quốc An bảo hộ…
Điều này khiến cho hắn khổ sở…
Nhật Linh không ngủ được nên dậy rất sớm, lúc hắn thay quần áo, mang giày chuẩn bị đi chạy bộ một chút thì cả nhà vẫn chưa ai dậy. Gần 7 giờ sáng, hắn mới trở về thay bộ quần áo khác, lúc này anh trai hắn đã dậy, đang loay hoay chiên trứng ăn sáng.
Thấy hắn đi vào, Nhật Minh hỏi “Em muốn ăn không?”
Nhật Linh chỉ vào rót cốc nước, liền lắc đầu “Lát nữa em đến trường sẽ ăn. Em đi trước nhé.”
Nhật Minh hay đề nghị muốn chở hắn đến trường bằng xe riêng, nhưng hắn luôn mực từ chối, dù sao bị nhiều ánh mắt đổ dồn vào nhìn hắn vẫn chưa quen lắm, cho nên mấy ngày nay hắn luôn chen chút trên xe buýt đến trường.
Cả buổi sáng, hắn ngồi nghe giảng viên nói đi nói lại mấy vấn đề xưa cũ, thật ra nếu ai chú ý lắng nghe đã hiểu được từ lâu. Hắn buồn chán, mở điện thoại lên xem đi xem lại những tin nhắn hắn và Quốc An gửi tối hôm qua. Hình như vẫn là cảm giác quen thuộc tựa như những tờ giấy kẹp sách viết cho nhau mấy năm trước, nhưng giờ đây với một tư cách khác, hắn không còn là Nhật Linh ngày trước nữa.
Thoáng cái giờ lên lớp buổi sáng cũng kết thúc, ai nấy đều nhanh chân chạy xuống căn tin mua đồ ăn trưa. Nhật Linh nghĩ không biết sẽ hẹn Quốc An ở đâu thì nhận được tin nhắn từ cậu.
An: Hôm nay anh học ở tòa nào vậy? Tôi học ở tòa C, hẹn ở đâu cho tiện đây?
Thật ra Nhật Linh không có thời gian đề tham quan hết sân trường Đại học rộng lớn này cho lắm, nên hắn không biết tòa C ở đâu. Hắn trả lời,
Linh: Tôi học ở tòa A3.
An: Anh tìm chỗ nào đó đợi tôi nhé. Tôi sẽ qua đó ngay.
Linh: Được.
Lúc Quốc An chạy tới cũng là 15 phút sau, trên tay còn cầm túi đồ ăn. Bây giờ Nhật Linh mới nhớ mình hẹn người ta ăn trưa mà lại không chuẩn bị gì cả, cứ như vậy thì làm sao theo đuổi người ta đây… Có lẽ hắn nên mua sách về tìm hiểu cách để theo đuổi đối tượng thôi.
Quốc An ngồi xuống bên cạnh, không hay biết Nhật Linh đang suy nghĩ cái gì về mình.
Cậu vừa bày biện đồ ăn thức uống ra, vừa nói.
“Tôi biết chỗ anh xa căn tin lắm nên mới chạy đi mua rồi qua đây ăn cùng. Tôi không biết anh thích ăn gì nữa, nên tôi mua mấy món tôi thích, anh ăn tạm nha. Ở đây có bánh mỳ tươi mức dâu, bánh mỳ bơ, bánh gạo,… còn có sữa chuối nữa... Anh ăn đi, bữa này tôi mời nhé!”
Nhật Linh nhìn thức ăn, đồ uống được bày ra, mới phát hiện, thật ra hắn và Quốc An đều thích đồ ngọt. Đó cũng là một phần khiến trước đây hắn cảm thấy mình và Quốc An rất thân thiết, để rồi phụ thuộc vào cậu.
Nhật Linh nhận lấy hộp sữa chuối kia, uống một chút, từ từ cảm nhận vị ngọt thanh của sữa.
Hắn nghe Quốc An nói “Hôm trước Đình Đình gặp anh ở trung tâm thương mại, lúc trở về cứ lải nhải bên tai tôi, cứ đòi xin số điện thoại của anh… Sao tôi có thể cho cậu ấy được chứ, sợ cậu ấy chưa đủ phiền hay sao?”
Nhật Linh hỏi “Xin số điện thoại của tôi làm gì?”