Vừa đi khỏi chẳng được bao lâu, Đình Đình đã kéo tay Quốc An, mồm miệng nhanh nhảu hỏi:
“Này… Quốc An ngốc… Anh trai vừa nãy là ai thế?”
Quốc An đáp:
“Không phải tớ đã nói rồi sao… Anh ta là bạn mới quen của tớ…”
Đình Đình nhướn mày:
“Bạn mới quen sao?... Tớ lại thấy không phải như vậy…”
Quốc An nhíu mày, hỏi lại:
“Không phải thì là gì?”
Đình Đình cười như được mùa, hai mắt híp lại, cô nói:
“Cậu không để ý ánh mắt anh ta nhìn cậu và tớ sao?”
“Không để ý…”
Đình Đình lại sáp đến gần hơn, cặp mắt của cô lúc này sáng hơn bao giờ hết, cô nói nhưng giọng không giấu nổi sự phấn khích:
“Quốc An ngốc… Lại đây để tớ khai sáng cho cậu… Cậu xem thái độ của anh ta khi nhìn thấy tớ câu tay cậu đi, anh ta nhìn chằm chằm như muốn đem tay tớ kéo ra ngay lập tức vậy… Lại còn ánh mắt anh ta khi nhìn cậu cười, rõ ràng là đang mê mẩn…”
Quốc An suy nghĩ một chút, lúc nãy cậu cũng thấy thái độ của Nhật Linh rõ ràng không đúng, nhưng không biết làm sao mà lí giải được… Nhưng lời Đình Đình nói cũng thật sự quá tưởng tượng đi, Quốc An đáp.
“Tớ và anh ta cũng chỉ gặp qua đôi ba lần… Chắc chắn không như cậu nghĩ đâu…”
Hạng Đình lại nói:
“Tớ chắc chắn anh ta thích cậu…”
“Không có…”
“Anh ta chắc chắn thích cậu…”
“Không…”
Mắt Đình Đình lóe lên, giống như đột nhiên nghĩ ra một điều gì đó thú vị.
“Được một người đẹp trai như vậy yêu thích… Quốc An ngốc, bên trong cậu có phải cũng thích muốn chết không… Đừng tự lừa người dối mình nữa… Anh ta không thích cậu thì cậu cũng thích anh ta đúng không?”
Quốc An bị ánh mắt thâm dò của Hạng Đình nhìn đến ngứa ngáy trong lòng, cậu tránh mặt sang hướng khác. Không muốn trả lời.
Đình Đình đưa tay chọt vào bụng cậu, nói tiếp:
“Cậu ngại ngùng gì chứ… Nếu là tớ, được một anh đẹp trai như vậy để ý tớ sẽ không màng gì đến mặt mũi mà nhào đến ăn anh ta ngay lập tức… Ngại ngùng như cậu đúng là không biết thức thời.”
Sau đó lại bắt đầu ôm mặt than thở:
“Ây da… Quốc An của tôi ơi… Cậu ngốc như thế thì bao giờ mới mất đi lần đầu tiên đây… Cậu không ngại nhưng tôi thấy ngại nha… Đình Đình tớ đây đọc hơn năm trăm bộ tiểu thuyết đam mỹ, xem đến thuộc lòng mấy chục bộ phim boy love,… xem trai hôn nhau chỉ như ăn cơm uống nước… Vậy mà lại có một thằng bạn thân thất bại như vậy… 22 tuổi vẫn còn là trai tân, trai đẹp xuất hiện trước mắt còn không chịu ăn… Ông trời ơi, tôi không muốn chơi cùng người bạn này nữa…”
Quốc An thấy đau đầu nhưng không biết làm cách nào cho Đình Đình dừng lại, chơi cùng nhau hai năm đại học còn không hiểu tính cách Đình Đình hay sao…
Phàm là than thở thì sẽ than thở đến khi nào mệt mỏi mới thôi… Cậu đưa tay day day trán, thật sự là khổ sở vô cùng…
Lại nói, quả thật ánh mắt Nhật Linh nhìn cậu thật sự khiến người ta dễ hiểu lầm như vậy sao? Cậu vốn không để ý, cứ tưởng hai người chỉ gặp nhau đôi ba lần kết giao bạn bè đã là chuyện khó nghĩ lắm rồi…
Nhật Linh đẹp trai như vậy, không thể nào đột nhiên để ý đến người như cậu đâu… Vả lại, ấn tượng lần đầu tiên gặp mặt cũng không đúng lắm, hôm đó cậu còn làm hỏng điện thoại của người ta… Quốc An nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không có gì để chứng minh lời Đình Đình nói… Chỉ có thể âm thầm quả quyết do Đình Đình tiếp xúc với thế giới boy love quá nhiều mà thôi…
Nhưng tối hôm đó Nhật Linh lại chủ động nhắn tin cho cậu. Lúc đó Quốc An đang làm bài tập, cậu còn đang vò đầu bức tóc vì mớ bài tập thì lại nhận được tin nhắn của Nhật Linh.
Linh: Ngày mai tôi gặp cậu được không?
Quốc An nhìn dòng tin nhắn, lại nghĩ đến lời Đình Đình nói, nhất thời không biết trả lời thế nào… Đắn đo một hồi mới trả lời:
An: Ngày mai tôi học ở trường cả ngày… Anh rảnh rỗi lúc nào?
Nhật Linh ở bên kia chờ đợi, hắn còn lo nghĩ đột nhiên chủ động hẹn gặp mặt thật sự có hơi không hợp lí, sợ đối phương không muốn gặp. Nhưng thấy Quốc An trả lời, hắn mừng rõ ngay lập tức hồi đáp.
Linh: Lúc nào cũng rảnh rỗi…
An: Vậy… sau giờ học được không?
Nhật Linh đồng ý, sau đó lại không biết nói gì tiếp. Hắn hỏi:
Linh: Cậu đang làm gì?
An: Tôi đang làm bài tập… Nhưng mà rắc rối quá…
Linh: Tôi có thể giúp cậu…
An: Anh còn không biết tôi làm bài tập môn gì mà vội đòi giúp sao?
Linh: Vậy cậu gửi tôi xem một chút…
Quốc An bị bài tập đày đọa đến không còn sức sống, thấy vậy liền chụp bài tập gửi qua cho Nhật Linh xem.
Lát sau, Nhật Linh gửi lại toàn bộ bài tập trên đó ghi chép lời giải và đáp án rõ ràng. Quốc An nhìn đến hoa mắt, nét chữ dứt khoác, rõ ràng, không biết tại sao cậu lại tin rằng đáp án cũng chính xác luôn…
Quốc An trả lời:
An: Anh là thiên tài sao? Giải nhanh như vậy…
Nhật Linh được Quốc An khen ngợi, không khỏi giương khóe miệng lên, không hiểu sao hắn lại thích cảm giác này…
Hắn hồi đáp:
Linh: Tôi đã học qua môn này rồi… Tính xác suất cũng không khó lắm…
Quốc An cảm thấy vấn đề chính là ở cậu, ai ai cũng nói học xác suất không khó, chỉ có cậu là học mãi không xong…
An: Cảm ơn anh…
Nhật Linh nhìn dòng tin nhắn chỉ vọn vẹn ba chữ một hồi lâu… Quốc An vậy mà cảm ơn hắn… Quốc An xinh đẹp, luôn được mọi người yêu thích… Quốc An từng là nắng ban mai ấm áp sưởi ấm cuộc đời hắn, bây giờ lại cảm ơn hắn…
Hắn thấy vui mừng nhưng cũng thấy khó chịu…
Vui mừng vì vị trí của hắn trong lòng Quốc An đã thay đổi, nhưng cũng khó chịu vì Quốc An và hắn đã không còn như lúc ban đầu… Bốn năm thôi nhưng cũng khiến người ta thay đổi rất nhiều…
Nhật Linh lại hỏi.
Linh: Cô gái hôm nay đi cùng cậu là ai vậy?