Ngân Kiêu khẽ cụp mắt, anh gần như không nhận ra mình đã vô thức điều chỉnh lại tư thế ôm cô, để cô có thể tựa vào ngực mình thoải mái hơn.
Hành động hoàn toàn xuất phát từ bản năng.
Chính anh cũng không nhận ra, giọng nói vốn uy nghiêm ra lệnh lại bất giác trở nên nhẹ nhàng.
"Đừng nghịch nữa."
"Vâng~"
Lạc Tinh Tịch cố gắng kiềm chế sự phấn khích âm ỉ trong lòng, khuôn mặt vẫn giữ vẻ ngoan ngoãn và hiền lành, giọng nói mềm mại ngọt ngào đáp lại, cô biết khi nào nên dừng lại đúng lúc.
Quá mức hiểu chuyện.
Ngân Kiêu hơi nhíu mày.
Khi đôi tay nhỏ mềm mại kia rời đi, hơi ấm cũng theo đó mà biến mất, sự trống trải đột ngột kéo đến, mang theo cả luồng tinh thần lực dịu dàng mà Lạc Tinh Tịch dành cho anh.
Ngân Kiêu nhìn cô gái bé nhỏ ngoan ngoãn, không rành thế sự, sự hiểu chuyện này, không hiểu sao lại khiến anh thấy bực bội.
Lạc Tinh Tịch còn quá nhỏ tuổi, nhưng đã sở hữu tinh thần lực có thể xoa dịu chủng tộc khác.
Mà điều này có lẽ nhờ vào việc cô không hề có tâm lý bài xích với giống đực quái vật, hay có thể nói, cô hoàn toàn chấp nhận chúng.
Thật sự là một năng lực thích nghi đáng sợ.
Khác với tinh thần lực của trùng tộc có vị đắng chát, năng lượng của cô lại mềm mại và bao dung, tựa như một dòng nước ấm ngọt ngào.
Lạc Tinh Tịch ở trong lòng anh tò mò quan sát xung quanh, dường như không để ý đến ánh mắt sâu thẳm đầy suy tư của người đàn ông.
Khi Ngân Kiêu dời tầm mắt, Lạc Tinh Tịch lặng lẽ siết chặt bàn tay nhỏ bên người.
Cô cố gắng kiểm soát cơ thể đang khẽ run rẩy của mình, không phải vì sợ hãi, mà là sợ bản thân không nhịn được mà lao vào anh.
Hí hí.
Tinh thần lực cấp cao của cô mới chỉ bộc lộ bước đầu, nó vẫn sẽ còn tiếp tục phát triển.
Lạc Tinh Tịch cố gắng kiềm chế ham muốn vùi mặt vào cổ Ngân Kiêu mà cọ cọ.
Muốn quá đi mất.
Muốn được những sợi tơ trói chặt tứ chi, sau đó bị cắn vào cổ để tiêm độc.
Sự chiếm hữu đầy bá đạo ấy, chỉ nghĩ thôi đã thấy mong chờ rồi.
Hơi ẩm quái dị và mùi mục rữa trong tổ trùng dần bị bỏ lại phía sau.
Ngân Kiêu ôm cô, từng bước rời khỏi đường hầm đầy khí tức mục nát, hoàn toàn rời khỏi tổ mẫu.
Trước mắt bỗng trở nên sáng sủa hơn, một cây cầu dây bắc qua khoảng trống, nối đến tòa thành phía trước.
Những viên gạch xám phủ đầy dấu vết bào mòn của thời gian, dù trải qua bao cuộc chiến vẫn sừng sững không đổ.
Cánh cổng thành khổng lồ được khóa chặt bằng những thanh sắt nặng nề.
Lúc này, nó đang chậm rãi mở ra.
Ngân Kiêu dẫn Lạc Tinh Tịch bước vào, không khí bên trong lập tức trở nên lạnh lẽo hơn.
Sảnh lớn trống trải không hề có sức sống, những bức tường treo những chiếc đồng hồ cổ, ánh nến mờ ảo lung lay ở cuối hành lang dài, sáp nến nhỏ xuống từng giọt, đông đặc thành những vệt đỏ sẫm như nước mắt.
Hai bên hành lang là những bức tượng trùng tộc hung tợn, hình dáng của chúng vặn vẹo cao lớn, tựa như đang âm thầm quan sát Ngân Kiêu và Lạc Tinh Tịch trong lòng anh.
"Nơi này hình như không có ai nhỉ?"
Lạc Tinh Tịch tò mò nhìn xung quanh, đôi mắt trong veo đầy sự háo hức tìm hiểu.
"Ừm."
Ngân Kiêu nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói lạnh nhạt.
"Chẳng phải nhóc nói muốn có bếp à? Chỉ có ở đây mới có thôi."
Nơi này chất đầy vật dụng linh tinh, những thứ mà tộc trùng không dùng đến, chỉ tổ chiếm chỗ.
Vậy nên anh đã đặc biệt dành riêng một vài căn phòng để chứa những thứ này.
Cánh cửa bếp kẽo kẹt mở ra, chậm rãi và nặng nề, bụi bay lơ lửng trong không khí.
Lạc Tinh Tịch vội bịt mũi để tránh hít phải khói bụi, trước mắt cô là một căn bếp phủ đầy dấu vết hoang phế sau thời gian dài không sử dụng.
Những chiếc chảo và dao sắt gỉ sét treo đầy trên tường đá, chính giữa phòng là một chiếc bàn ăn khổng lồ, mặt bàn tích đầy một lớp bụi dày.