Xuyên Thành Giống Cái Bé Con, Tiếp Cận Nhóm Phản Diện Điên Phê (NP)

Chương 10

Ngân Kiêu đỡ lấy chân cô, giúp cô đi giày vào, sau đó nhẹ nhàng đặt Lạc Tinh Tịch xuống, để cô đứng vững trên mặt đất.

Anh bước vào trước, bộ quân phục đen tuyền được cắt may tinh tế, khi anh di chuyển liền hơi căng lên, ôm trọn đôi chân thẳng tắp và thon dài của anh, mơ hồ lộ ra những đường nét mạnh mẽ.

Lạc Tinh Tịch ngước nhìn, ngoan ngoãn đi theo anh như một cái đuôi nhỏ.

Cô len lén ngẩng đầu nhìn Ngân Kiêu, bàn tay nhỏ vô thức nắm lấy vạt áo anh, đầu ngón tay bấu chặt vào lớp vải lạnh lẽo.

Gương mặt người đàn ông vẫn vô cảm như cũ, đường nét cứng cỏi dưới ánh đèn mờ ảo càng trở nên sắc bén, xa cách.

Anh cúi đầu, lướt mắt nhìn Lạc Tinh Tịch, khóe môi gần như không có độ cong.

Anh nói: "Dọn dẹp xong thì có thể dùng."

"Ai sẽ dọn?" Lạc Tinh Tịch thắc mắc.

Ngân Kiêu ngước mắt, quét một vòng quanh phòng. "Người nhà."

Ngay khi anh vừa dứt lời, từ những khe hở không biết ở đâu, vô số sinh vật nhỏ bé chui ra, nhanh chóng tràn ngập khắp căn bếp.

Ngân Kiêu đặt tay lêи đỉиɦ đầu Lạc Tinh Tịch, động tác có chút cứng nhắc, hơi vụng về, nhẹ nhàng xoa một cái.

"Ra ngoài chờ đi."

"Sau khi có bếp thì phải ăn nhiều vào, mau lớn lên."

Nhà bếp đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Những nguyên liệu như gia vị và bột mì vẫn còn nhiều, được bảo quản trong lớp vỏ màng mật ong.

"Nhóc chờ bên ngoài đi."

Ánh mắt Ngân Kiêu lướt qua những con dao trong bếp, vốn đã trở lại trạng thái như ban đầu.

Anh hơi nhíu mày, quá nguy hiểm.

Ngân Kiêu kiêu ngạo nâng cằm, ra hiệu cho Lạc Tinh Tịch ra ngoài.

"Được~"

Lạc Tinh Tịch ngoan ngoãn gật đầu, nhanh chóng chạy qua bậc cửa đi ra ngoài.

Ngân Kiêu thu lại ánh mắt.

Anh nhìn chằm chằm đống dụng cụ nhà bếp, rơi vào trầm tư.

Lạc Tinh Tịch ở ngoài cửa len lén thò đầu vào trong, lặng lẽ quan sát.

Trong lòng thầm nghĩ.

"Ngài Quái Vật này trông có vẻ không đáng tin cậy lắm..."

"Liệu anh ấy có biết nấu ăn không?"

"Mình cảm giác anh ấy cần một quyển sách dạy nấu ăn, nhưng ở nơi này chắc không có rồi."

Đầu óc bé nhỏ đang miên man suy nghĩ.

"Lộc cộc, lộc cộc..."

Âm thanh bánh xe lăn đột nhiên vang lên phía sau Lạc Tinh Tịch.

Cô quay đầu lại.

Một chiếc xe đẩy chứa đầy thực phẩm đang được đẩy ra bởi mấy chiếc xúc tu mềm mại màu đen.

Lạc Tinh Tịch ngước lên nhìn, thứ đẩy xe là một bóng đen dính nhơm nhớp, trông giống như slime.

Cơ thể nó có kích thước tương đương với hình người của Ngân Kiêu, nhưng không có ngũ quan, chỉ như một vũng chất lỏng có hình dáng đại khái là người.

Sau lưng nó là những chiếc xúc tu dày, đang không ngừng cử động.

Lạc Tinh Tịch không chớp mắt nhìn chằm chằm nó.

Bóng đen xúc tu dường như cảm thấy khó hiểu, hơi nghiêng đầu, không hiểu cô đang nhìn cái gì.

Một chiếc xúc tu vươn ra từ sau lưng nó, nhẹ nhàng vỗ lên đầu Lạc Tinh Tịch.

Sau đó, một chiếc xúc tu khác thò vào xe đẩy, chậm rãi lục lọi.

Nó cuộn lấy một quả táo căng mọng rồi rút về, đưa đến trước mặt Lạc Tinh Tịch.

Lạc Tinh Tịch cúi đầu nhìn, cô vui vẻ nhận lấy quả táo, đôi mắt cong lên như nhận được bảo bối, nở nụ cười ngọt ngào.

"Cảm ơn ngài."

Giọng nói trẻ con mềm mại như muốn làm tan chảy trái tim người khác.

Xúc tu của bóng đen run rẩy một chút, sau đó nhẹ nhàng buông xuống, dịu dàng xoa đầu Lạc Tinh Tịch một lần nữa.

Lần này, động tác của nó trở nên mềm mại hơn, tràn đầy sự yêu thương.

Lạc Tinh Tịch nhận ra nó không có ác ý.

Cô bỗng nhiên cảm thấy muốn gần gũi hơn, thế là cô bạo gan tiến thêm một bước, vươn đôi tay nhỏ bé ôm lấy chân bóng đen.

Những xúc tu đen đang vặn vẹo khẽ khựng lại, cơ thể cứng ngắc của bóng đen dần dần thả lỏng.

Một chiếc xúc tu rủ xuống, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay của Lạc Tinh Tịch.

Cảm giác mềm mại, như được bao bọc bởi slime mát lạnh.

Lạc Tinh Tịch ngước mắt đầy nghi hoặc, bóng đen chỉ vào cô, rồi chỉ xuống mặt đất, ra hiệu cho cô nhìn xuống.