Xuyên Thành Giống Cái Bé Con, Tiếp Cận Nhóm Phản Diện Điên Phê (NP)

Chương 8

Những con trùng đực ẩn nấp trong bóng tối bắt đầu nhốn nháo.

Lạc Tinh Tịch cảm nhận được sự run rẩy đầy sợ hãi của chúng, đồng thời cũng nghe được tiếng thì thầm của chúng.

"Trời ơi, là Hành Hình Quan!"

"Hành Hình Quan đến rồi, ngài ấy là phân thân hình người của tổ mẫu, nhưng chẳng phải ngài ấy đang quản lý thế giới bên ngoài sao?"

"Ôi không!"

"Hành Hình Quan thường ở thế giới bên ngoài, sao lại quay về đây?"

Lạc Tinh Tịch chợt nhận ra.

Hành Hình Quan trước mắt này, quả thực có khuôn mặt giống hệt Ngân Kiêu!

Đôi tay của người đàn ông được che giấu trong đôi găng tay đen.

Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên vũ khí đeo bên hông, đó là một thanh đao hành hình sắc bén, vỏ đao tỏa ra ánh kim loại u ám.

Ngón tay anh lướt nhẹ trên chuôi đao, không phát ra một tiếng động.

Không khí xung quanh dần bị bao trùm bởi sát ý lạnh lẽo.

Những con trùng đực ẩn nấp trong bóng tối như bị dọa sợ, lập tức túm tụm lại rồi hoảng loạn tản ra bốn phía, bỏ chạy.

Anh là hành hình quan khiến cả tổ trùng kinh hãi.

Bản thân sự tồn tại của anh đã là hiện thân của cái chết.

Một trong hai thực thể hình người được tách ra từ trùng mẫu, có lãnh thổ riêng bên ngoài, tạo thành vùng bảo vệ cho tổ mẫu.

Không có tình cảm cũng chẳng có lòng thương xót gì.

Đôi mắt anh thâm sâu và u ám, chỉ chứa đựng sự lạnh lùng và sát khí vô tận.

Hình dạng côn trùng và hình dạng con người vốn là một thể.

Ý thức kết nối, tinh thần đồng nhất.

Lạc Tinh Tịch cảm nhận được mình bị một đôi tay đeo găng đen đón lấy, những bức tường thịt trong tổ mẫu tự động tách ra tạo thành lối đi.

Người đàn ông đi ra với đôi giày lính đen, một tay ôm lấy Lạc Tinh Tịch.

Không khí xung quanh anh còn lạnh hơn bất cứ nơi nào khác.

Cổ tay áo quân trang đen tương phản rõ rệt với làn da trắng nõn của cô gái.

Lạc Tinh Tịch ngước lên nhìn anh, đôi mắt trong veo đầy tò mò và phụ thuộc.

Bàn tay nhỏ bé mềm mại vươn lên, chạm nhẹ vào má của Ngân Kiêu hình người.

Mềm mại tựa như một cánh lông vũ, lướt qua mặt anh.

Hàng lông mày của người đàn ông khẽ nhíu lại một cách khó nhận ra, anh chưa bao giờ quen với kiểu tiếp xúc thân mật này.

Đặc biệt là—

Từ một sinh vật trông vô hại như thế này.

Lạc Tinh Tịch chậm rãi vuốt ve gương mặt anh, dường như đang thăm dò điều gì đó, khi đầu ngón tay cô lướt qua, nét mặt lạnh lẽo, vô cảm của Ngân Kiêu thoáng dao động.

Như một gợn sóng nhẹ lay động trên mặt băng.

Đôi mắt anh vẫn vô cùng thờ ơ, đôi con ngươi màu bạc xám chẳng phản chiếu chút hơi ấm nào.

Anh không nói gì, nhưng Lạc Tinh Tịch cũng không hề sợ hãi.

Cô khẽ cong mắt cười, dành cho anh một sự tin tưởng hoàn toàn.

Ngây thơ đến mức dường như không biết, người đàn ông được gọi là hành hình quan này tàn nhẫn đến nhường nào.

Cánh tay Ngân Kiêu ôm lấy cô bé, cô là một giống cái hiếm hoi và yếu ớt cần được bảo vệ.

Vòng tay mạnh mẽ ôm lấy Lạc Tinh Tịch, khiến cô trông càng nhỏ bé hơn trong lòng anh.

Bàn tay anh giữ một lực cực kỳ tiết chế, giống như khi thực hiện nhiệm vụ hành hình, luôn chính xác đến từng chi tiết.

Thích quá…

Lạc Tinh Tịch tìm thấy cơ hội được nuông chiều, liền không chút do dự tận hưởng.

Đầu ngón tay cô từ chạm nhẹ lúc đầu dần chuyển sang vuốt ve hàng lông mày lạnh lùng khẽ nhíu của Ngân Kiêu.

Chậm rãi men theo đường nét khuôn mặt, lướt qua từng đường viền, tựa như một đứa trẻ đang đắm chìm trong món đồ chơi yêu thích.

Ngân Kiêu theo phản xạ cứng người, anh không nhúc nhích, nhưng cũng không kháng cự.

Lẽ ra anh phải cảm thấy phiền phức, nhưng cảm giác mềm mại này như cố tình muốn phá vỡ bức tường băng giá mà anh luôn dựng lên.

Tất cả con non đều như vậy sao?

Không, không giống, những ấu trùng mới sinh trong tổ mẫu đều sợ hãi anh theo bản năng.

Chỉ có con người này là tỏ ra thân thiết một cách tự nhiên.

Ngay cả dao động tinh thần mà anh quét qua nhiều lần cũng chỉ toàn là niềm vui thuần khiết.