Xuyên Thành Giống Cái Bé Con, Tiếp Cận Nhóm Phản Diện Điên Phê (NP)

Chương 7

Chợt nhận ra mình đã lớn hơn, Lạc Tinh Tịch không khỏi ngạc nhiên. Chẳng lẽ mật nhầy này cũng có tác dụng với con người?

Nhưng cô đã được tiêm độc trùng, máu cô có kháng thể, một phần cơ thể đã được đồng hóa, không bị ảnh hưởng bởi độc tố trong tổ trùng.

Tình huống này của cô, có lẽ là đã tiến hóa.

Đáng yêu quá, quái vật mà cô ngưỡng mộ chu đáo quá rồi, trong lòng Lạc Tinh Tịch có một phiên bản tí hon của cô đang hét lên điên cuồng, nhưng bề ngoài cô vẫn giả vờ ấm ức, chu môi đáng thương.

"Không ăn được."

Nhìn chiếc xe đầy ắp thức ăn, cô thèm nhưng đành bất lực.

Răng sữa của cô không thể cắn nổi.

Hơn nữa, cô đã hơi no rồi.

Ngân Kiêu cúi mắt, ánh mắt có hơi nghi hoặc nhìn cô.

Lạc Tinh Tịch vung đôi tay ngắn cũn, cố gắng làm động tác giải thích, muốn quái vật làm cha bất đắc dĩ này hiểu ý của mình.

"Nấu, nấu ăn! Cần bếp!"

Cô dang tay vẽ một vòng tròn lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo nghiêm túc.

"Nồi lớn, xẻng, lửa."

Tốt nhất là để quái vật tiên sinh tự mình vào bếp thì càng tốt hơn.

Ngân Kiêu trầm ngâm một lúc, đôi mắt sâu thẳm như đang suy nghĩ, giọng nói lạnh lẽo thấp giọng hỏi

"Xử lý thức ăn?"

Đôi mắt Lạc Tinh Tịch sáng lên, cô gật đầu liên tục như gà mổ thóc, "Đúng vậy!"

Ngân Kiêu hiểu ra, sau đó bình thản đáp.

"Không biết làm."

Lạc Tinh Tịch: "?"

Cô hơi bối rối, nghiêng đầu thắc mắc, nhưng nhanh chóng chấp nhận.

Trong thế giới này, con người rất ít ỏi, hầu hết đều sống trong các căn cứ sinh tồn.

Những nơi khác, phần lớn là đất đai bị ô nhiễm, cằn cỗi và xám xịt, những loại cây trồng trên đất này hầu như con người không thể ăn được.

Ngay cả khi rời căn cứ sinh tồn, họ cũng chỉ đến các điểm an toàn có hạn để thu thập tài nguyên tái tạo không bị ô nhiễm.

Nếu vô tình lạc vào màn sương mù, họ sẽ bước vào thế giới quái dị đầy kinh hoàng.

Con người bình thường khi gặp quái vật kỳ lạ sẽ lập tức chiến đấu hoặc bỏ chạy, hầu như không có giao tiếp giữa hai bên.

Lạc Tinh Tịch nghĩ, có lẽ nguyên nhân chính là do rào cản ngôn ngữ?

Dù cô đã được cải tạo và tiến hóa, giờ đây có thể hiểu được ngôn ngữ phi nhân loại, nhưng cô vẫn phải tính toán cho tương lai của mình.

Không thể nào còn nhỏ thế này mà đã phải ăn thịt sống được.

"Haizzz."

"Mình sẽ chết đói ở đây mất..."

"Cuộc đời ngắn ngủi được gặp ba mẹ, mình rất hạnh phúc, dù có chết đói..."

Ngân Kiêu nhìn vẻ mặt thất vọng, ủ rũ của cô bé, bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác không đành lòng kỳ lạ.

Anh suy nghĩ một chút, rồi lại trầm giọng nói.

"Nhà bếp, có. Sẽ không để nhóc chết."

"Ở đâu?"

Nghe vậy, Lạc Tinh Tịch lập tức ngẩng đầu, tinh thần phấn chấn trở lại.

Ngân Kiêu không nói gì, dùng chân trùng nâng cô lên, đưa cô đi ra ngoài.

Cấu trúc bên trong tổ trùng cực kỳ phức tạp, như một mê cung.

Xung quanh là những mạng nhện dính đầy và các xúc tu giống mạch máu đang co giãn hoặc rung động.

Tường xung quanh không hề phẳng, đầy những lỗ nhỏ và gờ nổi, giống như các phòng trứng trong tổ trùng.

Một vài nơi trên tường có chất lỏng nhầy nhụa chảy ra, từ từ trượt xuống theo bề mặt.

Mặt đất không phải đá cứng, mà là một lớp màng giống như thịt, mềm mại và đàn hồi.

Đột nhiên, Ngân Kiêu dừng lại.

Bên tai Lạc Tinh Tịch vang lên tiếng vo ve nhẹ.

Bức tường giống như khối thịt bắt đầu tách ra hai bên, để lộ một bóng dáng cao lớn.

Một người đàn ông chậm rãi bước ra, mang theo áp lực khiến người ta nghẹt thở.

Đó là một gương mặt đẹp đến mức gần như không có chút nhân tính nào.

Ngũ quan sắc nét như được điêu khắc, biểu cảm lạnh lùng khiến anh trông càng thêm nghiêm nghị.

Đôi mắt băng giá toát ra một luồng khí lạnh thấu xương.

Trong ánh mắt anh không hề có chút cảm xúc nào, giống như một tảng băng vĩnh viễn không tan chảy.

Anh mặc một bộ quân phục, chất liệu vải đen ôm lấy cơ thể cao ráo và rắn chắc, làm nổi bật đường nét mạnh mẽ, sống lưng thẳng tắp, dáng đứng oai phong.

Cổ áo quân phục được cài kín, từng chiếc cúc bạc phản chiếu ánh sáng mờ nhạt, trông hoàn toàn không phù hợp với bóng tối trong tổ trùng.

Anh sải những bước chân dài, mạnh mẽ trong đôi giày quân đội, mỗi bước đều vững vàng và chính xác, giống như một con báo săn đang tiếp cận con mồi.