Có Muốn Yêu Đương Với Tiểu Tang Thi Omega Ngọt Ngào Không?

Chương 28

Nhưng Lam Trì không dễ bị lừa như vậy.

"Đi vệ sinh mà cần chạy ra tận bờ sông à?" Hắn khoanh hai tay, bắt ngay điểm bất hợp lý.

"Không phải... Tôi gặp phải tang thi trên đường. Trong lúc hoảng sợ, tôi chạy đến bờ sông và ngã xuống."

Lam Trì khẽ “ồ” một tiếng.

"Lúc nãy tôi thấy trong rừng, bên cạnh sông có nhiều tang thi nằm la liệt, máu còn chưa khô."

Trái tim Hoa Uyên đập thình thịch, rõ ràng đây là một phép thử!

Những tang thi đó đều do cậu gϊếŧ chết, nhưng cậu đang đóng vai là một Omega chưa phân hóa, yếu ớt và ngây thơ, rõ ràng không thể nào đánh bại được tang thi.

Đầu óc của Hoa Uyên nhanh chóng phân tích các lý do khả thi, cuối cùng ấp úng: "Là... là Trình Phong gϊếŧ."

Lam Trì im lặng nhìn cậu một lúc lâu, sau đó cười nhạt: "Lợi dụng người chết không thể nói chuyện để biện minh?"

Hoa Uyên mở to đôi mắt, trông vô tội giống như nai con, không biết đáp lại thế nào.

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác đáng thương của Hoa Uyên, Trần Song không đành lòng, liền nói:

"Bộ trưởng Lam, Hoa Uyên vẫn chỉ là một đứa trẻ. Em ấy vẫn chưa thành niên, ngài đừng dọa em ấy như vậy."

Lam Trì ngừng lại, nhìn vẻ bối rối của Hoa Uyên. Hắn khẽ gật đầu, xem như kết thúc màn chất vấn.

"Tiểu Uyên này, sau này dù có đi vệ sinh cũng đừng tự mình ra khỏi căn cứ hay doanh trại nhé. Ngoài kia đầy rẫy tang thi, nguy hiểm lắm." Trần Song dặn dò.

"Đúng vậy, cậu có thể gọi tôi dậy. Tôi sẽ đi cùng cậu, như vậy sẽ an toàn hơn." Chu Minh Sinh nói.

Hoa Uyên nhìn vẻ mặt đầy quan tâm của họ, ngơ ngác gật đầu.

Mặt trời bắt đầu ló dạng, cũng không còn nhiều thời gian để ngủ. Hoa Uyên quyết định không ngủ tiếp, leo lên nóc của một chiếc xe ô tô cũ bỏ hoang, ngồi ôm gối một mình ngắm mặt trời mọc.

Thực ra, ở bên cạnh các thành viên trong đội phân phối vật tư lâu ngày. Cậu cảm thấy mọi người đều rất tốt, thật lòng quan tâm đến cậu. Nếu ở bên họ, có lẽ cũng không tệ.

Quan trọng nhất là, tâm tư của họ đều đơn thuần, không giống như bộ trưởng Lam...

Cậu liếc nhìn Lam Trì, hắn đang phát đồ hộp cho những người sống sót. Đó là bữa sáng hôm nay.

Dù đang làm một công việc hào phóng là trao đi, nhưng nét mặt của hắn vẫn lạnh như băng. Những người sống sót chỉ dám nhẹ giọng nói cảm ơn, không ai dám nói gì thêm.

Lam Trì quá nhạy bén.

Hắn nhìn thấy những tang thi nằm trong rừng, liền có thể phán đoán thời gian chúng chết. Từ đó suy ra chuyện gì đã xảy ra ở đây.

Hoa Uyên hít một hơi thật sâu, rồi nhắm mắt lại.

Ánh nắng vàng óng dần nhô lên, chiếu sáng khuôn mặt của cậu, tạo nên một đường nét mềm mại.

Làn da của cậu trắng mịn như sữa, mang nét trong sáng của tuổi trẻ. Khiến người ta luôn cảm thấy rằng một cậu bé như thế đáng lẽ phải được yêu thương bao bọc mà lớn lên, chứ không phải lẻ loi ngồi trên đống đổ nát hỗn loạn này.

Nhưng cậu lại sống trong thời kỳ mạt thế.

Một lúc lâu sau, Hoa Uyên mới phát hiện Lam Trì đang đứng bên cạnh chiếc xe bỏ hoang chờ cậu.

Nghĩ rằng hắn còn có điều gì chưa hỏi xong, Hoa Uyên vội vàng leo xuống từ nóc xe, phủi bụi trên quần: "Lam Trì ca ca?"

Lam Trì đưa cho cậu một gói mì ăn liền.

Ở độ tuổi này, nếu ở trường học, chắc chắn cậu sẽ thích ăn những món vặt như mì ăn liền.

Hoa Uyên ngơ ngác nhận lấy, bóp nhẹ gói mì trong tay. Tiếng sột soạt phát ra từ lớp bao bì.

Lam Trì nghe tiếng động đó, quay người rời đi.

Số người sống sót là 23 người, lớn nhất là một cụ bà hơn 70 tuổi, nhỏ nhất là một cậu bé khoảng năm, sáu tuổi.

Trần Song kiểm tra lại số lượng người, xác nhận với từng người rằng bọn họ muốn theo đoàn xe trở về chủ thành, rồi sắp xếp cho mọi người lên xe bọc thép.

Khi đến đây, xe còn trống không, nhưng khi trở về, chiếc xe chật kín.

Về tới căn cứ, đội phân phối vật tư bận rộn sắp xếp chỗ ở, suốt mấy ngày liền không có thời gian nghỉ ngơi.

Giữa lúc bận rộn, Lam Trì thông báo hắn sẽ rời đi.

Vết thương của hắn đã hoàn toàn bình phục, hắn muốn tiếp tục làm nhiệm vụ còn dang dở ngoài hoang dã.

Thế là vào một ngày trời âm u, đội phân phối vật tư cùng Hoa Uyên đứng ở cổng căn cứ tiễn Lam Trì.

"Bộ trưởng Lam, nếu thật sự gặp chuyện gì khó khăn. Ngài nhớ quay lại tìm chúng tôi nhé." Trần Song nói, đồng thời giải thích chi tiết kế hoạch hành trình tiếp theo của đội ngũ để Lam Trì có thể quay lại tìm họ nếu cần giúp đỡ.