Có Muốn Yêu Đương Với Tiểu Tang Thi Omega Ngọt Ngào Không?

Chương 29

"Nói gì vậy? Bộ trưởng Lam là Alpha cấp S, chắc chắn sẽ không sao đâu." Chu Minh Sinh nói.

"Phải đó, từ khi bộ trưởng Lam ở đây, đều là ngài ấy bảo vệ chúng ta. Giờ ngài ấy đi rồi, thật sự không quen chút nào." Trương Triết nói.

Khi mọi người đang trò chuyện, Hoa Uyên cảm thấy ánh mắt của Lam Trì như nhìn về phía mình. Nhưng trước khi cậu kịp đối diện với ánh mắt đó, Làm Trì đã chuyển hướng.

Lâm Thanh, tay cầm chuỗi hạt, nói: "Bộ trưởng Lam, sáng nay tôi đã tính cho ngài một quẻ. Ngài sẽ tìm được người mà mình muốn tìm và sẽ bình an vô sự."

Lam Trì chỉ đơn giản nói cảm ơn rồi quay lưng rời đi. Thân hình cao lớn của hắn, ngay cả bóng lưng cũng tạo thành một cảnh đẹp.

Khi mọi người trở về căn cứ, Trần Song thắc mắc hỏi Lâm Thanh: "Lâm đại sư, hình như bộ trưởng Lam chưa từng nói rằng ngài ấy ra ngoài để tìm ai đó, đúng không? Cậu xem quẻ như thế nào?"

Lâm Thanh gật đầu: "Đúng vậy."

Sau đó, anh ta lại chần chừ nói: "Thực ra, điều tôi xem được là…bộ trưởng Lam đã tìm thấy người mình muốn tìm rồi…"

Lam Trì đã rời đi, tất cả mọi người trong đội vật tư đều cảm thấy tiếc nuối.

Ngoại trừ Hoa Uyên.

Mỗi ngày cậu đều vui vẻ từ tận đáy lòng, rảnh rỗi là lén ra ngoài vào ban đêm để chơi trò chỉ huy tang thi.

“Nhắc mới nhớ, từ lúc bộ trưởng Lam đến đây và rời đi. Chúng ta chưa từng nhìn thấy ngài ấy sử dụng dị năng." Trong một cuộc trò chuyện khi ăn tối, có người nhắc đến Lam Trì.

Chu Minh Sinh vừa nhai bánh quy vừa nói: "Alpha cấp S như ngài ấy thì không cần dùng dị năng đâu, quá nghịch thiên. Chỉ cần dùng tin tức tố áp chế thôi là chúng ta đã không thể nhúc nhích được rồi."

Lâm Thanh lại nói: "Nghe bảo dị năng của bộ trưởng Lam rất lợi hại."

"Ừ, là loại dị năng công kích chiến đấu." Trương Triết nói.

“Dị năng công kích chiến đấu rất khó thức tỉnh, người sở hữu loại dị năng này ở chủ thành quả thực là hiếm như lông phượng sừng lân." Chu Minh Sinh thở dài, tựa lưng vào ghế:

"Haiz! Ông trời không thể chiếu cố đến những người bình thường như chúng ta một chút sao!"

Lâm Thanh vỗ vai Chu Minh Sinh: "Cậu mau tỉnh táo lại đi. Cậu quên rằng pháp luật ở chủ thành khắc nghiệt thế nào với người sở hữu dị năng tấn công à? Họ chỉ cần sơ ý một chút là bị kết án ngồi tù ngay. Mấy năm qua cũng có vài người bị xử rồi còn gì!"

"Người có dị năng tấn công thường có khuyết điểm về tính cách, phần lớn là hung bạo và thích chiến đấu. Cho nên, chủ thành quản lý họ rất chặt chẽ. Họ không được tùy tiện sử dụng dị năng với nhân loại."

Trần Song nói: "Tôi nghe nói, dị năng của bộ trưởng Lam tiêu hao rất nhiều năng lượng cơ thể. Có lẽ đó là lý do vì sao chúng ta chưa từng thấy ngài ấy sử dụng dị năng."

"Dị năng càng cường đại, càng dễ bị phản phệ chính bản thân." Lâm Thanh tỏ ra thông cảm.

"Tôi nghi ngờ ngày ngài ấy được Tiểu Uyên mang về căn cứ, lực phản phệ còn lớn hơn cả việc ngài ấy bị tổn thương cơ thể." Trần Song nói.

"Ngài ấy bị phản phệ à?" Chu Minh Sinh trừng lớn hai mắt.

"Tôi thấy trạng thái của ngài ấy vẫn ổn, chỉ là bị thương nặng thôi mà."

Hoa Uyên khẽ động lỗ tai, lặng lẽ ngồi vào một góc bàn ăn, tiếp tục gặm miếng bánh quy của mình.

"Với sức chiến đấu của bộ trưởng Lam, sao có thể bị mấy tên tiểu tặc làm tổn thương được? Tôi đoán là trong lúc bị dị năng phản phệ, ngài ấy đã bị tấn công bất ngờ!"

"Tôi nghe nói, lực phản phệ dị năng của bộ trưởng Lam có liên quan đến cảm xúc. Nên tính tình của ngài ấy lúc nào cũng lạnh như băng."

"Nếu nói vậy thì việc bị phản phệ cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là tính cách lạnh lùng hơn chút thôi, chẳng gây hại gì cho cơ thể cả."

"Đấy, đó chính là điểm mạnh của người ta."

Hoa Uyên cụp mi mắt, lặng lẽ nghe họ trò chuyện.

Các đồng đội khác đều rất nhiệt tình với cậu, hỏi han ân cần. Nhưng chỉ có Lam Trì luôn nhìn cậu bằng ánh mắt lãnh đạm, như thể đang liên tục đánh giá cậu từ trên cao.

Có phải do dị năng phản phệ gây ra không? Hay là hắn không đáng sợ như vẻ bề ngoài?

May mắn là Lam Trì đã rời khỏi đội phân phối vật tư, Hoa Uyên cuối cùng cũng thoát khỏi cảm giác bị theo dõi từng cử động. Những dây thần kinh căng thẳng đã được thả lỏng rất nhiều.

Khi đêm xuống, mọi người đều quay về phòng nghỉ ngơi.

Phòng bên cạnh Hoa Uyên trước đây là của Lam Trì, giờ thì trống không. Lúc này, người đàn ông béo ú tầm 40 tuổi trong đội ngũ sống sót đã dọn vào.

Khi Lam Trì ở đó, căn phòng bên cạnh rất yên tĩnh. Nhưng bây giờ, Hoa Uyên không thể ngủ được vì tiếng ngáy lớn của người đàn ông đó.

Hoa Uyên nằm thẳng trên giường, hai mắt mở to nhìn lên trần nhà, trằn trọc mãi đến khuya.

Đói bụng.