Có Muốn Yêu Đương Với Tiểu Tang Thi Omega Ngọt Ngào Không?

Chương 27

Hoa Uyên ngồi một mình cách đó vài mét. Ánh lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt, lúc sáng lúc tối.

Khi không còn ai chú ý, vẻ mặt sợ hãi và hoang mang của thiếu niên đã hoàn toàn biến mất. Cậu lạnh lùng liếc nhìn căn phòng vừa xảy ra sự việc.

May mà cậu kịp nghe thấy âm thanh bên ngoài. Nếu cậu ra tay nhanh hơn một chút và giải quyết con tang thi "mẹ" kia, thì không biết phải giải thích với Lam Trì như thế nào.

Tóm lại là may mắn, hình tượng của cậu vẫn chưa sụp đổ.

Đêm tối dày đặc, ánh lửa lay động trong gió, phóng ra những bóng đen nhảy múa lên mặt đất. Chẳng bao lâu sau, Lam Trì quay trở lại. Dáng người cao lớn của hắn dễ dàng nổi bật trong tầm mắt của Hoa Uyên.

Bộ đồng phục tác chiến chỉnh tề làm nổi bật đường nét góc cạnh cứng rắn của hắn, khuôn mặt nghiêng hắt sáng bởi ánh lửa càng thêm anh tuấn, lạnh lùng tựa như không thuộc về thế gian này.

Hắn trở về một mình, bên cạnh không có Trình Phong.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lam Trì. Hoa Uyên khẽ nhíu mũi, ngửi thấy mùi máu tươi trên người hắn.

Đó không phải là máu của Lam Trì, mà là của Trình Phong.

"Trình Phong đâu rồi? Tìm được người chưa?” Có người hỏi.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao ông ấy lại chạy đi vội vàng như thế?"

Lam Trì bình tĩnh thuật lại toàn bộ sự việc vừa xảy ra. Cuối cùng, trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, hắn nói:

"Trình Phong đã bị tôi gϊếŧ. Con tang thi mà ông ta nuôi, xác của nó vẫn còn trong căn phòng kia. Mọi người có thể vào xem."

Hoa Uyên ngước mắt nhìn về phía Lam Trì.

Biểu cảm của Lam Trì không có chút dao động nào, như thể hắn không hề gϊếŧ người, mà chỉ đang thuật lại một sự thật đơn giản.

Những người sống sót trong doanh trại run rẩy vì sợ hãi, nhìn nhau bằng ánh mắt hoảng loạn rồi lần lượt tiến vào căn phòng. Khi tận mắt nhìn thấy xác con tang thi, họ không nhịn được mà kinh hãi.

"Chúng tôi... chúng tôi từng nghĩ đây là lời nguyền. Mỗi khi có ai đó định dẫn chúng tôi đến chủ thành, luôn có người mất tích một cách bí ẩn. Hóa ra, tất cả đều là do Trình Phong giở trò!"

"Ông ta nói đó là ý trời, nói rằng chúng tôi phải tự tay xây dựng một mái nhà ở nơi đây. Nếu không, ông trời sẽ lấy đi mạng sống của chúng tôi."

"Vậy nếu các người không đồng ý trở về chủ thành thì có người mất mạng không?" Trương Triết ngạc nhiên hỏi.

"Mất mạng... cũng có, hầu như mỗi tháng lại có một người biến mất. Trình Phong bảo là họ bị tang thi cắn chết khi ra ngoài."

Giờ đây, mọi người đều đã hiểu rằng, chẳng có ai bị tang thi cắn chết cả. Tất cả đều bị Trình Phong lừa vào căn phòng đó để làm thức ăn cho con tang thi mà ông ta nuôi!

Chu Minh Sinh siết chặt nắm đấm, tức giận nói:

"Thật ích kỷ! Ông ta đã hy sinh mạng sống của những người vô tội để nuôi một con tang thi bằng máu thịt người sống!"

"Cậu bé này suýt nữa cũng mất mạng rồi!" Một người nhắc lại chuyện Hoa Uyên vừa thoát nạn.

Lúc này, Hoa Uyên đang ngồi yên tại chỗ, bối rối suy nghĩ về cách hành xử của con người. Thiện lương và tà ác, niềm tin và sự phản bội, dường như tất cả đều tồn tại trong họ.

Khi câu nói vừa dứt, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Hoa Uyên. Cậu lập tức căng thẳng, ánh mắt bối rối cầu cứu những người trong đội phân phối vật tư.

Mọi người thở dài trong lòng, chỉ một chút nữa thôi, mạng sống Tiểu Uyên trong sáng và đáng yêu của họ đã bị cướp đi rồi.

Chu Minh Sinh nhanh chóng chạy đến bên cạnh Hoa Uyên, an ủi:

"Tiểu Uyên, đừng sợ, không sao rồi…"

Sau khi mọi người lần lượt an ủi và tản đi nghỉ ngơi, Hoa Uyên định quay lại túi ngủ của mình thì Lam Trì gọi cậu lại.

Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Lam Trì, Hoa Uyên co rúm người. Người này chắc chắn muốn hỏi chuyện gì đó.

"Tự khai, hay để tôi hỏi cậu?" Lam Trì mở lời, giọng điệu lạnh lùng.

"…" Hoa Uyên cảm thấy phía sau gáy mình cứng đờ.

"Có chuyện gì vậy? Bộ trưởng Lam, đừng nghiêm khắc quá. Ngài làm Tiểu Uyên sợ rồi." Trương Triết nhận thấy bầu không khí căng thẳng, vội vàng chen vào hòa giải.

Hoa Uyên vẫn không lên tiếng, Lam Trì nói: "Xem ra phải để tôi hỏi, cậu trả lời từng câu một vậy. Chẳng phải cậu cũng đang ngủ sao? Vì cái gì lại vào được nhà của Trình Phong?"

Hoa Uyên khẽ đáp: "Nửa đêm tôi đi vệ sinh, tình cờ gặp ông ấy."

Lam Trì nhướng mày, ý tứ bảo cậu nói tiếp.

"Tôi vô ý ngã xuống sông, Trình Phong nghe thấy âm thanh liền chạy đến. Ông ấy nói đưa tôi về nhà để thay quần áo khô, cho nên tôi đi theo." Hoa Uyên trả lời qua loa, cẩn thận quan sát sắc mặt của Lam Trì.

Chu Minh Sinh hồn nhiên thốt lên: "Ồ, thì ra là vậy, bảo sao cậu lại mặc bộ đồ không vừa người."