Có Muốn Yêu Đương Với Tiểu Tang Thi Omega Ngọt Ngào Không?

Chương 26

Ánh mắt của Hoa Uyên hiện lên tia đỏ sậm, cậu trầm trọng nói: "Đừng lại gần."

Tăng thi "mẹ" nghe được lời này, đứng sững sờ tại chỗ.

Móng tay dài nhọn như dao, Hoa Uyên không chút biểu cảm, từng bước tiến lại gần.

Tuy nhiên, khi cậu chuẩn bị đâm móng tay vào đầu con tang thi thì bên ngoài đột nhiên phát ra tiếng động.

***

Trình Phong đứng ở bên ngoài, nghe thấy những tiếng động lạ trong phòng, mỉm cười hài lòng.

Thiếu niên này hiển nhiên chưa trải qua sự hiểm ác của thế giới, ánh mắt nhìn người khác thật sự quá ngây thơ.

"Mẹ, người đã ăn no chưa?" Ông ta cười lạnh, tay đung đưa đèn pin trước cửa phòng.

Ngay khi đó, một con dao lạnh lẽo áp vào cổ ông ta.

Trình Phong giật mình, ông ta không nghe thấy bất kỳ tiếng bước chân nào. Dưới ánh sáng nhợt nhạt của đèn pin, khuôn mặt của Lam Trì hiện lên như Tử Thần cao cao tại thượng, lạnh băng không cảm xúc.

"Trò chơi của mày kết thúc rồi, Trình Phong." Giọng của Lam Trì trầm thấp.

Sắc mặt của Trình Phong lập tức tái mét, không ngờ Lam Trì lại xuất hiện vào lúc này. Ông ta cố gắng vùng vẫy, nhưng con dao của Lam Trì càng áp sát hơn, hơi lạnh xuyên qua da thịt khiến ông ta không dám cử động.

"Người ở bên trong?" Giọng nói của Lam Trì càng lạnh băng hơn.

Trình Phong nghĩ hắn đang hỏi về Hoa Uyên, lắp bắp trả lời: "Đúng, Hoa Uyên...cậu ấy ở trong đó...với mẹ tôi."

Trình Phong không dám nhìn thẳng vào mắt Lam Trì, cũng không dám tùy ý lộn xộn. Cho nên không nhận ra rằng khi ông ta nói "Hoa Uyên ở trong đó", khuôn mặt của Lam Trì hiện lên vẻ kinh ngạc.

Ánh mắt của Lam Trì càng thêm lạnh lẽo, cơ thể hắn tỏa ra một áp lực khủng khϊếp. Ngay cả Trình Phong, dù là Beta không nhạy cảm với tin tức tố, cũng cảm nhận được sức ép cường đại này.

Trước mặt Lam Trì, Trình Phong giống như một con kiến, có thể dễ dàng bị nghiền nát.

"Đừng... đừng gϊếŧ tôi... tôi có lý do... Mẹ tôi là người thân cuối cùng còn lại của tôi... tôi không thể sống nếu thiếu bà ấy..." Trình Phong bắt đầu hoảng loạn, nói lắp bắp.

"Đúng rồi! Hãy mau mau cứu cậu ấy! Nói không chừng cậu ấy vẫn chưa chết!"

Con dao lạnh lẽo rút ra khỏi cổ Trình Phong, Lam Trì không nói thêm điều gì. Hắn đẩy ông ta ra rồi nhanh chóng bước vào trong phòng.

Cánh cửa bị đá văng, ánh sáng đèn pin chiếu vào trong. Chỉ thấy Hoa Uyên mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, nép mình vào góc tường, gương mặt đầy vẻ hoảng sợ và bất an, giống như bé cừu nhỏ lạc lối.

Khi nhìn thấy Lam Trì, đôi mắt của Hoa Uyên lập tức sáng rực lên.

"Ca ca..." Hoa Uyên nhỏ giọng nói, như thể vì sợ hãi mà quên mất việc Lam Trì không thích người khác gọi mình là "ca ca".

Lam Trì nhanh chóng nhìn lướt qua căn phòng, con tang thi "mẹ" tuổi già vẫn còn sống. Nó chuyển hướng mục tiêu, gầm gừ lao về phía Lam Trì. Trong bóng tối, con dao găm chém xuống, tang thi chưa kịp hét lên đã ngã xuống đất.

Cơ thể Hoa Uyên run lên một chút, rõ ràng là sợ hãi trước cảnh tượng máu me trước mắt.

Lam Trì chuyển hướng về phía Hoa Uyên, ra hiệu cho cậu bước ra ngoài. Nhưng Hoa Uyên vẫn như cũ không nhúc nhích.

"Không sao rồi." Lam Trì nói.

Hoa Uyên vẫn không nhúc nhích.

Lam Trì nhíu mày, Hoa Uyên nhỏ giọng nói: "Ca ca, chân em mềm nhũn rồi..."

Gương mặt nhợt nhạt của thiếu niên trông giống như đoá hoa trắng cuối mùa xuân. Giọng nói run rẩy, như thể một cơn gió cũng có thể thổi bay cậu.

Cậu mở đôi mắt to tròn nhìn Lam Trì, như đang chờ đợi điều gì đó.

Lam Trì có vẻ hơi bất đắc dĩ, nhưng sau một lúc, hắn bước lại gần rồi bế Hoa Uyên lên trong tay.

Ngón tay của thiếu niên nắm chặt ống tay áo của hắn, cảm thấy bất an mà dựa đầu vào ngực Lam Trì.

Không ai nhận ra, dưới lớp áo, Hoa Uyên đang nở một nụ cười ranh mãnh.

Nghe thấy tiếng động từ phía bên này, mọi người trong doanh trại lập tức tỉnh giấc, vội vã chạy tới.

Lam Trì đặt Hoa Uyên lên một chiếc ghế: "Kiểm tra xem cậu ấy có bị thương không."

Ngoài trời, đống lửa được nhóm lên, ánh sáng chiếu rọi khắp doanh trại. Chu Minh Sinh hỏi: "Bộ trưởng Lam, chuyện gì xảy ra vậy? Tôi thấy Trình Phong chạy ra ngoài."

Lam Trì lạnh lùng nhìn về phía Hoa Uyên, người đang được Trần Song kiểm tra cơ thể. Giọng hắn lạnh băng: "Ông ta không chạy thoát được đâu."

Nói xong, Lam Trì sải bước đi ra ngoài doanh trại.

Sau khi kiểm tra, Hoa Uyên không bị thương tích gì, liền được sắp xếp ngồi nghỉ trên ghế.

Những người sống sót khác liền tập trung một chỗ, hỏi han về những gì vừa xảy ra. Để tránh làm phiền Hoa Uyên, Trương Triết và Chu Minh Sinh đã ngăn cản họ lại, ra ngoài giải thích.