Trình Phong vừa đi vừa trò chuyện với Hoa Uyên:
"Nhìn cậu, tôi lại nghĩ đến con trai mình. Cho nên, mới đặc biệt mời cậu ở lại ăn bữa cơm. Như vậy, giống như đứa con của tôi trở về nhà vậy."
Dù đi trên con đường tối, ánh trăng hôm nay không quá sáng. Nhưng Trình Phong dường như rất quen thuộc với địa hình nơi này, thỉnh thoảng còn nhắc Hoa Uyên chú ý, dưới đất có thể có bẫy chống tang thi mà ông ta đã đặt.
"Khi virus tang thi bùng phát, mọi người trong làng đều chết. Chỉ còn tôi và người mẹ già sống nương tựa vào nhau. May mà sau này gặp được nhiều đồng hương tốt bụng."
Họ nhanh chóng về tới doanh trại, nhưng không đi qua chỗ mọi người đang ngủ, mà vòng ra phía sau khu nhà gạch.
Người đàn ông vừa nói vừa mở cửa:
"Chính là nơi này, từng là nhà của tôi. Bây giờ cũng là ngôi nhà chung của mọi người."
Đây là một ngôi nhà đất ở vùng nông thôn, lối vào hẹp, hoàn toàn không có cảm giác thoải mái để cư trú. Hoa Uyên không hiểu, vì cái gì họ lại chọn nơi này làm doanh trại.
"Nếu con trai tôi còn sống, chắc nó cũng trạc tuổi cậu."
Người đàn ông trung niên không kìm được mà đưa tay chạm vào mặt cậu. Điều này khiến Hoa Uyên cảm thấy khó chịu, liền lùi lại phía sau một bước.
"Cậu ngồi đây đợi chút, tôi đi lấy quần áo cho cậu."
Người đàn ông lấy hai chiếc đèn pin, đưa một cái cho Hoa Uyên.
Ánh sáng của đèn không quá sáng. Trong lúc chờ đợi, Hoa Uyên đứng lên quan sát cách bài trí trong nhà.
Chiếc tivi đã không còn sử dụng được nữa, nhưng trên đó vẫn đặt những bức ảnh gia đình.
Trong ảnh, Trình Phong khi đó trẻ hơn bây giờ, da mặt cũng không đen sạm như hiện tại. Ông ta hạnh phúc ôm vợ và con trai, mỉm cười nhìn vào ống kính.
Một bức ảnh khác, là Trình Phong chụp chung với một bà cụ già. Hoa Uyên suy đoán, đó có lẽ là mẹ của ông ta.
Thấy vậy, Hoa Uyên không nhịn được hỏi:
"Mẹ của Trình đại ca đâu rồi?"
Hôm nay, khi gặp những người sống sót khác. Cậu dường như không thấy bà cụ trong bức ảnh này.
Trình Phong nhanh chóng mang đến một bộ quần áo sạch sẽ:
"Mẹ tôi sức khỏe không tốt, đang ngủ trong phòng."
"Ồ." Nghe thấy có người đang ngủ, Hoa Uyên không tự chủ được mà hạ giọng.
Hoa Uyên nhận lấy quần áo, Trình Phong vẫn giữ nụ cười hiền hậu, ánh mắt nhìn Hoa Uyên đầy sự yêu thương. Trông giống như đang nhìn đứa con ruột thịt của mình.
Tắt đèn pin, Hoa Uyên thay đồ, chỉ nghe thấy người đàn ông nói:
"Tôi dẫn cậu đi gặp mẹ tôi nhé."
Vừa nói, ông ta liền kéo tay Hoa Uyên.
"Sao cơ?" Hoa Uyên không hiểu.
Cho đến khi bị Trình Phong kéo vào trong phòng, cậu mới phản ứng lại, người mà ông ta nói chính là mẹ của ông ta.
"Chẳng phải bà ấy đang ngủ sao?"
"Bà ấy dậy rồi." Trình Phong nắm chặt cánh tay của Hoa Uyên, lực đạo có phần hơi mạnh.
"Dậy rồi?" Hoa Uyên ngạc nhiên hỏi, nhưng không kịp phản ứng lại.
"Ừ, ngay tại đây."
Trình Phong vừa nói vừa dùng chìa khóa mở cửa.
Ánh sáng trong căn phòng mờ mịt, Hoa Uyên chưa kịp nhìn rõ thì đã ngửi thấy một mùi hôi thối quen thuộc.
Đó là mùi của tang thi!
Vừa kết luận trong đầu, Hoa Uyên cảm thấy cơ thể mình bị ai đó đẩy mạnh từ phía sau.
Cánh cửa "đùng" một tiếng, đóng sầm lại.
"Ở trong đó đi con trai yêu dấu, mau bồi mẹ của tao trò chuyện đi."
Chỉ trong một giây, nụ cười hiền hậu của Trình Phong đã biến mất, thay vào đó là ý đồ xấu xa lộ rõ.
Hoa Uyên ngơ ngác nhìn cánh cửa đang đóng chặt phía sau, sắc mặt liền tối sầm lại.
May mắn, trên tay vẫn còn cầm chiếc đèn pin lúc nãy. Cậu bật nó lên và nhìn thấy "mẹ" của Trình Phong.
Nếu tang thi không ăn uống trong thời gian dài sẽ dần gầy đi, nhưng con tang thi trước mặt, "mẹ" của Trình Phong lại phí thường khỏe mạnh. Chứng tỏ Trình Phong đã bắt không ít người về nhà.
Lúc này, tất cả những nghi vấn trong lòng Hoa Uyên như được khép lại thành một vòng tròn khép kín.
Vì cái gì khi nhìn thấy đội ngũ từ chủ thành xuất hiện, những người sống sót trong doanh trại lại có ánh mắt pha lẫn hy vọng và tuyệt vọng đan xen? Vì cái gì chỉ có Trình Phong lại bình thản, như là một ngoại lệ? Vì cái gì Trình Phong lại tỏ ra đặc biệt quan tâm và ân cần với cậu?
Lửa giận bùng lên trong lòng Hoa Uyên.
Cậu ném chiếc đèn pin xuống đất.
Tang thi lập tức giương nanh múa vuốt vào phía cậu, Hoa Uyên cúi người tránh đi.
Căn phòng này quá chật chội, không có vũ khí gì để phòng thủ. Nếu là người bình thường không có gì trong tay, chắc chắn sẽ không thể đấu lại tang thi trong tình huống này.