Có Muốn Yêu Đương Với Tiểu Tang Thi Omega Ngọt Ngào Không?

Chương 24

Ngạc nhiên xen lẫn cảm giác đã đoán trước, con tang thi thực sự dừng bước chân, không có ý định tiến tới.

"Mày... có thể hiểu lời tao nói sao?" Hoa Uyên thận trọng hỏi.

Tang thi không trả lời, nhưng hành động vừa rồi đã đủ cho cậu đáp án.

Hoa Uyên mở to hai mắt, trong lòng dâng lên một niềm hân hoan khó tả, đến mức tay chân hơi run rẩy.

Suy đoán của cậu là đúng! Trong thế giới tận thế này, cậu không hề lẻ loi một mình, cậu còn có đồng loại là tang thi!

Nhưng khi cậu thử hỏi những câu linh tinh như: "Hôm nay mày đã ăn gì chưa?" thì tang thi lại không phản ứng. Có vẻ chúng chỉ hiểu được những mệnh lệnh đơn giản.

Dọc theo dòng suối, Hoa Uyên tiếp tục đi xuống. Trên đường, cậu gặp rất nhiều tang thi, nhưng chỉ cần cậu nói "Đừng lại đây." chúng thực sự không đến gần.

Điều này càng chứng minh rằng, cậu thực sự là tang thi và bất đồng với nhân loại.

Đang chìm trong suy nghĩ, cậu bất chợt thấy một con tang thi mặc áo bông rách nát lao thẳng về phía mình.

Hoa Uyên vội vàng nói: "Đừng lại đây!" Nhưng con tang thi dường như không nghe thấy, vẫn lê đôi chân gãy lao đến gần.

Chẳng lẽ lời cậu nói không còn hiệu nghiệm nữa?

Không kịp nghĩ nhiều, con tang thi đã vọt tới trước mặt cậu. Theo phản xạ, Hoa Uyên nghiêng người né tránh, bàn tay của cậu bất ngờ biến thành những móng vuốt sắc nhọn!

Cậu nhanh chóng giơ tay lên, móng vuốt sắc như dao cắm sâu vào sau đầu con tang thi, máu tanh và bộ não bốc mùi hôi thối phun ra.

Nhìn móng vuốt tang thi của mình, ánh mắt Hoa Uyên lóe lên sắc đỏ. Khi những con tang thi khác lao đến, cậu ra tay quyết liệt, lần lượt tiêu diệt hai ba con tang thi.

Nhưng không biết vì sao, tang thi càng lúc càng đông.

Hoa Uyên chợt nhớ tới lời đội phân phối vật tư đã nói — khói xanh có thể thu hút tang thi!

Chắc chắn lũ tang thi này bị làn khói quái dị ấy lôi kéo tới!

Những người trong “cộng đồng” này vì cái gì lại làm như vậy? Cậu chưa kịp nghĩ nhiều, một con tang thi khác đã lao tới từ phía sau!

Khi đó, cả hai tay Hoa Uyên đang kiểm soát một con tang thi khác, không thể rảnh tay để đối phó.

Toang rồi.

Hoa Uyên theo bản năng lùi về phía sau, chỉ cần lùi thêm bước nữa là cậu sẽ rơi xuống dòng suối.

Trong khoảnh khắc ấy, cậu thấy con tang thi kia cũng nhảy theo cậu——

Bùm!

Bọt nước bắn tung tóe.

Cơn đau dự đoán không xuất hiện. Không bị tang thi cắn xé, cũng không va phải vách đá sắc nhọn. Hoa Uyên chỉ cảm nhận được mùi hôi thối bao trùm, thứ gì đó nhớp nháp chảy xuống cổ mình.

Cậu mở mắt ra, kinh ngạc thấy con tang thi kia đang ôm cậu từ phía sau, dùng chính thân mình làm đệm, đỡ cậu khỏi va đập vào đá!

Cơ thể của tang thi vì mất protein, đã không còn đàn hồi. Khi bị va vào đá, nhiều phần trên cơ thể xẹp lép như quả bóng xì hơi. May mắn là đầu nó không bị đập vào đá, nên con tang thi vẫn còn “sống”.

Hoa Uyên nhìn thấy nó yếu ớt dụi cái đầu chảy đầy máu vào vai mình, như một hành động ỷ lại đầy kỳ quái.

Hoa Uyên: "……"

Tình huống này là sao?

Tang thi: "Khặc khặc khặc khặc...."

Cái miệng thối rữa khép mở ngay trước mặt Hoa Uyên, phát ra mùi hôi thối nồng nặc. Con tang thi dường như đang cố gắng nói điều gì đó.

Hoa Uyên tràn đầy nghi hoặc. Chẳng lẽ nó muốn giao tiếp với mình?

Ý nghĩ này vừa thoáng qua đã lập tức bám chặt lấy tâm trí cậu.

Ngay lúc đó, một giọng nói khàn khàn, trầm đυ.c của một người đàn ông trung niên vang lên:

"Ai ở đó?"

Hoa Uyên vội vàng nhặt một hòn đá, đập nát đầu con tang thi phía sau mình.

Vừa xử lý xong, một bóng người từ sâu trong rừng bước ra. Khi đến gần, Hoa Uyên nhìn thấy đó là Trình Phong, người đứng đầu doanh trại.

Sắc mặt của Trình Phong lạnh lẽo, tay cầm một thanh đao dài, trông như bước ra từ một bộ phim kinh dị. Nhưng khi nhận ra thiếu niên trước mặt là người quen, biểu cảm trên gương mặt ông ta lập tức dịu lại.

"Là cậu à? Cậu đang làm gì ở đây?" Trình Phong nhìn lướt qua Hoa Uyên và con tang thi nằm ngửa trong nước, ánh mắt có chút ngạc nhiên.

"Trình… Trình đại ca, tôi gặp phải tang thi. Trong lúc chiến đấu, không cẩn thận ngã xuống đây." Hoa Uyên trả lời, giọng nói run rẩy. "Cũng may nó đập đầu vào đá, chết rồi."

Bộ dạng sợ hãi của cậu dường như vẫn còn ám ảnh bởi tình huống vừa rồi.

Nghe xong, Trình Phong liền hạ bớt cảnh giác, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý: "Vậy à? Quần áo của cậu ướt rồi, vào nhà tôi thay đồ đi."

"Được, cảm ơn." Hoa Uyên ngây thơ đáp, gật đầu cảm kích.