Có Muốn Yêu Đương Với Tiểu Tang Thi Omega Ngọt Ngào Không?

Chương 23

"Tôi là Trình Phong, người phụ trách nơi này. Nếu có gì thắc mắc, có thể trao đổi với tôi."

Ông ta lên tiếng, giọng nói thô ráp nhưng lại mang cảm giác giản dị chân thành.

Thấy thái độ thân thiện của ông ta, Trần Song lập tức bắt đầu trò chuyện. Cô giới thiệu chi tiết về chức năng của đội vật tư của họ và hỏi thăm tình hình của nhóm người sống sót ở đây.

Trong khi đó, Hoa Uyên nhận thấy Lam Trì có điểm kì lạ, người trước giờ chưa nói gì, lúc này lại nhíu mày.

Sau một lúc trò chuyện, Trình Phong nói: "Các người có thể đưa chúng tôi về chủ thành là điều tốt, nhưng liệu có nên hỏi ý kiến của mọi người không?”

Nụ cười trên mặt Trình Phong vẫn không thay đổi, ông ta vẫn rất hòa nhã dễ gần.

Trần Song gật đầu: "Đúng vậy, cần hỏi ý kiến của mọi người."

Cô quay sang hỏi nhóm người sống sót còn lại: "Mọi người đều muốn nhanh chóng trở về chủ thành phải không? Nơi đó an toàn, thực phẩm đầy đủ và cơ sở vật chất rất tốt. Ai không muốn đi với chúng tôi thì hãy nói cho tôi biết."

Im lặng vài giây, một cô gái trẻ, tóc cột đuôi ngựa, chậm rãi giơ tay.

"Tôi biết chủ thành an toàn, nhưng chúng tôi đã xây dựng một cộng đồng nhỏ ở đây. Mặc dù điều kiện khó khăn, nhưng đây là thành quả lao động của chúng tôi. Tôi không muốn từ bỏ."

Ngay sau đó, một người đàn ông vạm vỡ, có ria mép, cũng giơ tay lên: "Tôi đã sống ngoài hoang dã lâu rồi, đã quen với cuộc sống tự do. Chủ thành dù tốt, nhưng có quá nhiều quy tắc, tôi sợ mình không thích ứng được."

Tiếp theo là một người phụ nữ trung niên đeo kính, cô nhẹ nhàng bổ sung: “Hơn nữa, chúng tôi nghe nói cuộc sống ở chủ thành không giống như mọi người tưởng tượng, việc phân phối tài nguyên đôi khi không công bằng. Chúng tôi ở đây dù khó khăn, nhưng ít nhất tất cả đều bình đẳng."

Dần dần, tất cả những người sống sót đều giơ tay.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người trong đội vật tư rơi vào trầm mặc.

Chu Minh Sinh thì thầm với Lam Trì bên cạnh: "Họ gọi khu đất này là cộng đồng à? Toàn là xe cũ và tấm thép thôi mà, sao lại nghĩ vậy?"

"Có thể họ thực sự đã sống khá tốt ở đây." Lam Trì trả lời.

Nhưng Hoa Uyên lại cảm thấy rằng, những biểu cảm trên khuôn mặt của những người sống sót này có gì đó không đúng.

“Ha ha, mọi người không muốn đi thì thôi vậy, chúng tôi cũng đã hiểu ý của các người rồi." Trình Phong cười nói: "Mọi người đến đều là khách, sao không ở lại dùng bữa tối rồi hãy rời đi?"

Vì vậy, nhóm vật tư quyết định ở lại dùng bữa tối.

Bữa tối là những con cá tươi, theo lời Trình Phong nói, những thứ này được họ đã bắt từ suối vào ban ngày.

Lửa cháy rực rỡ, cá được nướng trên đó. Hoa Uyên đột nhiên cảm thấy, có lẽ mọi người nói cũng không sai. Đây là ngôi nhà chung của họ, dù căn nhà bằng gạch có cũ nát nhưng chứa đầy tình cảm.

Sau bữa tối, Trình Phong lại mời họ ở lại qua đêm.

Vì là mùa hè, buổi tối thời tiết không quá lạnh. Mọi người có thể ngủ ngoài trời, khu đất này có đủ không gian để tiếp đón những vị khách nhân.

Lam Trì nói: "Không, chúng tôi phải trở về căn cứ——."

Nhưng lời hắn chưa nói dứt câu đã bị ngắt quãng.

"Đừng mà, ca ca. Tôi muốn ngủ ở đây! Ngủ ngoài trời, vui lắm đó!"

Trình Phong nhìn về phía thiếu niên nói câu đó, khuôn mặt của cậu ta rất thanh tú, da trắng mịn, mắt sáng và to, tạo cho người khác cảm giác trong sáng, thuần khiết, không dính khói lửa phàm tục. Mái tóc mềm mại, có chút nâu nhạt, phần mái tóc được gió đêm nhẹ nhàng xốc lên, trông thật dịu dàng.

Biểu cảm của Trình Phong thay đổi một chút, ông ta càng thêm nhiệt tình mời khách nhân ở lại. Thậm chí còn khoác tay lên vai Trương Triết và Lam Trì để bày tỏ sự thân thiện.

Cuối cùng, Lam Trì gật đầu đồng ý: "Được rồi, chỉ đêm nay thôi."

"Cảm ơn ca ca!"

Hoa Uyên mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết xinh đẹp.

Khi đến giờ ngủ, Hoa Uyên cố ý chọn một góc nhỏ hẻo lánh. Cậu có một vài việc cần làm.

Đợi đến khi tất cả chìm vào tĩnh lặng, tiếng ngáy vang lên đều đều khắp doanh trại, Hoa Uyên nhẹ nhàng bò ra khỏi túi ngủ.

Cậu muốn đi tìm đám tang thi.

Dưới màn đêm, bóng dáng của Hoa Uyên thoắt ẩn thoắt hiện như một cơn gió, lặng lẽ lướt qua trong bóng tối.

Bên ngoài doanh trại, có rất nhiều tang thi đi lang thang. Nhưng cậu dường như không để tâm, lặng lẽ tiến tới.

Từng bước một, nhịp tim của cậu như đập nhanh hơn. Khi đã tới gần đủ để nhìn rõ, một con tang thi từ từ quay đầu lại. Đôi mắt của nó trống rỗng, dường như chẳng có tiêu điểm.

Hoa Uyên khẽ nói: "Đừng lại đây."