Mọi người lặng lẽ tiến lại gần, giữ khoảng cách hợp lý, không quá gần nhưng vẫn nằm trong tầm mắt của nhau.
Dựa theo kế hoạch, Lam Trì và Hoa Uyên đi ở giữa, Chu Minh Sinh và Trương Triết phân công canh gác ở hai bên, Trần Song và Lâm Thanh đi phía sau để hỗ trợ.
Lam Trì tính toán thời gian, lúc này trời đã tối.
Mọi người đều trong trạng thái cảnh giác cao, càng tiến gần hơn, bầu không khí càng trở nên căng thẳng.
Lâm Thanh nắm chặt cánh tay Trần Song: "Hay là thôi đi, lỡ chúng ta chết dưới họng súng thì sao? Tôi sợ quá..."
Trần Song bất mãn nói: "Cậu là đàn ông, sao lại nắm tay tôi? Cậu không thấy xấu hổ hả?"
Lâm Thanh: "Chúng ta ra khỏi chủ thành là để tìm vật tư mà."
Trần Song: "Cậu xem, Tiểu Uyên còn chẳng khẩn trương như cậu."
Hoa Uyên đi theo sau Lam Trì, đi được vài bước Lam Trì lại quay đầu nhìn cậu, xác nhận cậu vẫn theo kịp.
Có vẻ như hắn đang phòng ngừa cậu bỏ trốn.
Hoa Uyên biết, lúc này thái độ của Lam Trì đối với cậu chỉ là sự nghi ngờ, nhưng vẫn không có bằng chứng thực tế. Chỉ cần cậu có biểu hiện tốt, cậu tin rằng có thể từ từ xóa bỏ mọi nghi ngờ của hắn.
Đột nhiên, Lam Trì cảm thấy vạt áo của mình bị ai đó kéo nhẹ.
"Lam Trì ca ca, tôi nghe thấy tiếng của họ rồi. Bọn họ đang ở rất gần." Hoa Uyên cúi đầu, lông mi dài rủ xuống, dáng vẻ ngoan ngoãn và nghiêm túc.
Lam Trì nhíu mày, hắn cẩn thận lắng nghe một lúc. Nhưng không thấy tiếng động mà Hoa Uyên nói.
"Cậu nghe thấy gì?" Lam Trì hỏi.
"Rất nhiều người đang nói chuyện."
Hoa Uyên, là tiểu tang thi có thính giác tốt hơn con người. Nhưng điều này hoàn toàn không gây nghi ngờ, vì có một số người sinh ra đã có khả năng nghe tốt.
"Có vẻ như họ đang nói… chôn cái gì đó…" Hoa Uyên nói.
Lam Trì dừng bước, ra hiệu cho Hoa Uyên nghe kỹ hơn.
"Đêm nay… mất tích…" Hoa Uyên chỉ có thể nghe được một vài từ lộn xộn.
Lam Trì cau mày, ra hiệu cho mọi người phải cẩn thận.
Khi tất cả mọi người nhẹ nhàng tiến đến khu vực có ánh sáng từ đám khói. Họ đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống, nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến tất cả mọi người phải bất ngờ.
Dưới bầu trời đen tối, một doanh trại tạm bợ xuất hiện trong tầm mắt họ.
Xung quanh trại là những chiếc xe ô tô và tấm thép cũ dùng để phòng thủ. Ở trung tâm là một đống lửa lớn, ánh lửa chiếu sáng xung quanh, và bên cạnh là những căn nhà bằng gạch cũ nát từ các tòa nhà hư hỏng.
Quanh đống lửa, một nhóm người đang ngồi trò chuyện vui vẻ. Họ có vẻ mệt mỏi nhưng vô cùng bình thản, cầm trong tay là những lon đồ hộp và bánh mì.
"Là những người sống sót!" Trương Triết thấp giọng nói, không giấu được sự phấn khích.
Nhóm của họ, đội vật tư số 9, không biết có phải là may mắn không. Mà trong vòng vài ngày ngắn ngủi, họ đã gặp được Lam Trì, bây giờ lại còn gặp một nhóm lớn người sống sót bên ngoài!
Nếu mang những người sống sót này về chủ thành, họ sẽ nhận được nhiều tiền thưởng!
Đột nhiên, một cậu bé nhỏ tuổi nhất trong nhóm người sống sót ngẩng đầu lên. Dường như nhận ra điều gì, cậu bé đứng dậy và nhìn về phía này.
Cậu bé chỉ khoảng 5-6 tuổi, đôi mắt sáng ngời và đầy cảnh giác dưới ánh đêm.
Những người đang trò chuyện cũng lập tức yên lặng, bắt đầu trở nên cảnh giác.
Một không khí căng thẳng bao trùm, Trương Triết bước ra từ chỗ ẩn nấp, giơ tay ra hiệu hòa bình.
"Chúng tôi đến từ chủ thành, không có ác ý."
Trần Song cũng nhanh chóng lấy giấy chứng nhận đã chuẩn bị sẵn, mở ra và đưa cho họ xem.
"Đây là giấy chứng nhận của đội phân phối vật tư số 9 ở chủ thành, mọi người hãy nhìn xem."
Tuy nhiên, trái với dự đoán của Trần Song. Khi những người sống sót nghe thấy lời họ nói, bọn họ lại tỏ ra vẻ khẩn trương.
Trần Song hơi nhíu mày, vì cái gì những người sống sót này nhìn thấy đội ngũ của chủ thành lại có phản ứng như vậy?
Một người trong nhóm đứng lên, đó là một người đàn ông trung niên Beta. Nhưng thân hình khá vạm vỡ, làn da sạm đen vì dãi nắng dầm mưa, trông giống như một người nông dân trồng trọt khô ráp. Khuôn mặt của ông ta vẫn nở một nụ cười bình thản, hoàn toàn khác với những người còn lại đang khẩn trương.
Ánh mắt ông ta quét qua mọi người, rồi dừng lại trên giấy chứng nhận trong tay Trần Song.