Có Muốn Yêu Đương Với Tiểu Tang Thi Omega Ngọt Ngào Không?

Chương 21

“Ồ, đúng là như vậy. Nhưng bộ trưởng Lam, Tiểu Uyên không như ngài nghĩ đâu. Tính cách của cậu ấy có chút trẻ con, ham chơi nên mới chạy vào rừng thôi. Tiểu Uyên, đúng không nào?" Chu Minh Sinh nói.

"Vâng, đúng vậy..." Hoa Uyên nhỏ giọng đáp, ngước nhìn Lam Trì với đôi mắt ngây thơ, chớp chớp như thể vô tội.

Ánh mắt của Lam Trì loé lên một tia ý cười mơ hồ, nhưng chỉ trong chốc lát, nụ cười ấy liền tan biến không còn dấu vết:

"Cậu đi theo tôi. Tôi sẽ bảo vệ cậu."

Mọi người lập tức hiểu ra. Bộ trưởng Lam chắc chắn là vì trước đây Hoa Uyên đã cứu hắn một mạng, nên bây giờ muốn đền đáp ân tình, mới để cậu đi theo và tự tay bảo vệ.

Họ tin tưởng vào sức mạnh của Alpha cấp S. Bất kể chuyến đi lần này có gặp nguy hiểm gì, Lam Trì nhất định sẽ bảo vệ tốt cho Hoa Uyên. Điều này an toàn hơn nhiều so với việc để cậu ở lại căn cứ một mình.

"Nói đúng nha, ở bên cạnh bộ trưởng Lam là an toàn nhất!"

"Tiểu Uyên, cậu phải bám sát bộ trưởng Lam, đừng chạy lung tung nhé!"

Hoa Uyên: "…"

Chỉ có Hoa Uyên mới hiểu rõ ý nghĩa thực sự trong câu nói của Lam Trì.

Đây không phải là lời bảo vệ, mà là một lời cảnh cáo.

Lam Trì đang nghi ngờ cậu.

Hoa Uyên giữ vẻ bình tĩnh bên ngoài, ngoan ngoãn đáp: "Được rồi, tôi sẽ đi theo Lam Trì ca ca."

Cổng căn cứ đã được khóa lại, chiếc xe bọc thép rắn chắc tiến về phía Tây Nam.

Chu Minh Sinh ngồi ở hàng ghế sau, cảm thấy nhàm chán nên nhìn mái tóc mềm mại của Hoa Uyên lắc lư theo từng cú xóc nảy của xe, đột nhiên ngạc nhiên nói:

"Này, Tiểu Uyên, tóc cậu sao trông có vẻ sáng màu hơn vậy? Cảm giác như màu mật ong ấy."

Hoa Uyên giơ tay sờ lên tóc mình: "Không có đâu, vẫn là màu đen mà."

"Không, không, tôi cảm thấy có gì đó rất khác biệt."

Lam Trì ngồi bên cạnh Hoa Uyên, Hoa Uyên chọc vào người hắn: "Ca ca, anh giúp tôi nhìn xem có phải là màu đen không?"

Lam Trì nghiêng đầu nhìn một cái: "Quả thật hơi ngả sang nâu."

"Chắc là do thiếu chất dinh dưỡng, suốt ngày chỉ ăn bánh quy nén với chúng tôi. Làm sao mà khỏe mạnh được, Tiểu Uyên vẫn còn nhỏ mà." Trần Song thở dài.

"Tiểu Uyên, cậu gọi bộ trưởng Lam là ca ca. Vậy còn chúng tôi thì sao?" Chu Minh Sinh nghiêng đầu đến gần Hoa Uyên.

"Đúng vậy, gọi chúng tôi một tiếng ca ca đi." Trương Triết nói.

"À..." Hoa Uyên có chút ngượng ngùng.

"Gọi một tiếng ca ca đi nào." Chu Minh Sinh hào hứng nói, anh cũng rất muốn nghe Hoa Uyên gọi mình một tiếng ca ca. Khi Hoa Uyên gọi "ca ca", cách phát âm vô cùng ngọt ngào, mềm mại. Giống như một chiếc bánh hoa quế mùa thu.

"Chu ca, Song tỷ." Hoa Uyên nhìn vào mặt mỗi người, lần lượt gọi theo hướng kim đồng hồ, "Triết ca, Lâm đại sư."

"Ha ha ha!" Tiếng cười vang lên trong xe.

Chu Minh Sinh có chút không hài lòng: "Hóa ra Tiểu Uyên chỉ gọi bộ trưởng Lam là "ca ca", còn chúng tôi thì phải kèm theo tên nữa. Vì bộ trưởng Lam đẹp trai nên được đặc biệt ưu ái à?"

Hoa Uyên ngượng ngùng: "Bởi vì lúc mới gặp mặt ca ca, tôi không biết tên của anh ấy."

Giọng của cậu nhẹ nhàng, cộng với vẻ mặt ngây thơ đơn thuần, nghe thật sự giống như không hề giả dối.

Lam Trì lên tiếng: "Đừng gọi tôi là ca ca."

"Tại sao?"

"Không thích."

Hoa Uyên ngây ra một lúc, trong lòng không thể hiểu nổi.

Rõ ràng mỗi lần cậu sắp bị Lam Trì gϊếŧ, chỉ cần gọi hắn một tiếng "ca ca" là có thể thoát chết.

Chu Minh Sinh và mọi người bắt đầu trò chuyện về đề tài khác. Lam Trì không tham gia, hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn thành phố hoang tàn dưới ánh mặt trời.

Hoa Uyên lén lút quan sát sườn mặt của hắn, các góc cạnh rõ ràng, mang vẻ lạnh lùng xa cách, như thể không dính dáng đến khói lửa phàm tục thế gian. Dù hắn có kiên nhẫn trả lời câu hỏi của người khác, nhưng vẫn luôn khiến người khác cảm thấy khoảng cách xa xôi.

Bên ngoài đường phố, cỏ dại mọc um tùm. Những chiếc xe bị bỏ rơi đã gỉ sét mục nát, những tấm biển quảng cáo bị oxy hóa và những tòa nhà đổ nát rải rác khắp nơi. Thỉnh thoảng có vài con tang thi lang thang trên phố, nghe thấy tiếng máy móc của động cơ, chúng nhìn sang nhưng không thể đuổi kịp chiếc xe có bốn bánh.

Rất nhanh, họ đã đến gần địa điểm. Mọi người dựa theo kế hoạch, dừng xe ở một đoạn khá xa địa điểm rồi chuẩn bị đi bộ đến.

Họ không muốn gây sự chú ý, vì bây giờ không thể phân biệt được liệu những người ở đó là người sống sót hay kẻ thù.