Bảy ngày cách ly trôi qua rất nhanh, Chu Minh Sinh cùng đồng đội cũng mang theo đầy vật tư trở về.
Sau bữa sáng, đội phân phối vật tư bắt đầu một ngày làm việc bận rộn.
Họ thu thập được rất nhiều tài nguyên ở bên ngoài, hôm nay cần phải phân loại và sắp xếp. Sau đó cất vào tùy thân không gian của Chu Minh Sinh.
Hoa Uyên được giao nhiệm vụ nhẹ nhàng hơn – kiểm kê và phân loại vật tư y tế. Đối với cậu, công việc này không khó, chỉ cần tỉ mỉ và kiên nhẫn.
Trong lúc làm việc, Hoa Uyên nghe thấy Trần Song đang trò chuyện với Lam Trì.
"Bộ trưởng Lam, sau khi hồi phục, ngài lại định ra ngoài một mình sao?"
"Phải."
"Để tiếp tục nhiệm vụ của ngài?"
"Ừ."
"Tôi có chút thuốc cơ bản, ngài mang theo phòng thân nhé."
"Cảm ơn."
Lam Trì nói rất ít, nhưng ai hỏi gì cũng đều trả lời một cách lịch sự.
Hoa Uyên vừa làm việc vừa nghĩ thầm trong lòng, nếu Lam Trì rời khỏi đội vật tư, đó thực sự là tin tốt. Ngoài kia rộng lớn như vậy, chắc hẳn sẽ không xui xẻo đến mức đυ.ng phải hắn.
Đúng lúc đó, những bước chân vội vã vang lên từ phía cầu thang. Lâm Thanh thở hổn hển chạy vào, báo cho mọi người:
"Hướng tây nam có khói xanh bốc lên!"
Nghe vậy, sắc mặt mọi người đều thay đổi, rồi nhanh chóng theo Lâm Thanh lên đài quan sát trên nóc tòa nhà.
Ở mạt thế, hầu hết các trạm truyền tin đã bị bỏ hoang hoặc hư hỏng do tang thi tàn phá. Vì vậy, các thiết bị liên lạc chỉ hoạt động ở chủ thành, còn bên ngoài gần như không có tín hiệu. Phương thức duy nhất để truyền tin là dựa vào dấu hiệu hoặc âm thanh.
Hôm nay đến lượt Lâm Thanh canh gác trên sân thượng. Khi phát hiện khói xanh bất thường, anh lập tức chạy xuống báo cáo.
Mọi người lên tới đài quan sát, quả nhiên thấy một cột khói xanh đang bốc lên từ hướng tây nam, giống như lời Lâm Thanh nói.
Trong vùng hoang dã, hầu như không có dấu chân người. "Khói xanh", rõ ràng là sản phẩm do con người tạo ra và rất ít có cơ hội nhìn thấy nó.
Nó có thể thu hút sự chú ý của con người, nhưng đồng thời cũng có khả năng thu hút tang thi.
"Nguy hiểm quá… chắc chắn bọn tang thi sẽ nhanh chóng kéo đến." Trần Song lẩm bẩm.
"Không biết người nào đang ở đó…" Chu Minh Sinh nói.
Có thể là tín hiệu cầu cứu của người sống sót, nhưng cũng có thể là một cái bẫy chết người.
Ánh mặt trời gay gắt, Lam Trì đứng ở rìa đài quan sát. Ánh mắt trầm ngâm nhìn về phía khói xanh. Một lát sau, hắn đưa ra quyết định:
"Để tôi đến đó nhìn xem."
"Quá nguy hiểm, chúng tôi cũng đi, có gì còn hỗ trợ nhau!" Trương Triết nói.
Mọi người đều đồng tình. Hoa Uyên cũng muốn đi, vì cậu muốn tìm cơ hội chạy trốn.
Chỉ có Lâm Thanh nhỏ giọng nói: "Hay là… tôi ở lại trông căn cứ thì hơn…"
Chu Minh Sinh vỗ mạnh vào lưng anh, động viên: "Cùng đi đi, chúng ta đông người thế này, lại có bộ trưởng Lam ở đây. Cậu sợ gì chứ? Tranh thủ rèn luyện thêm kỹ năng."
Lâm Thanh xụ mặt như chim cút, trông vô cùng rụt rè.
Thế là, Lam Trì bắt đầu phân công nhiệm vụ.
Từ khi gia nhập đội vật tư, Lam Trì tự nhiên trở thành chỉ huy của cả nhóm. Hắn có tư duy logic rõ ràng, sắp xếp nhiệm vụ có tổ chức, và luôn đảm bảo mọi người đều hiểu rõ vị trí và nhiệm vụ của mình khi tiếp cận mục tiêu.
"Tôi có thắc mắc." Chu Minh Sinh giơ tay hỏi.
Ánh mắt của Lam Trì dừng lại trên người anh ta.
"Tiểu Uyên cũng phải đi ư? Khu vực đó có vẻ không an toàn lắm.” Chu Minh Sinh cẩn thận lên tiếng.
Khi phân công nhiệm vụ, Lam Trì không giao bất kỳ nhiệm vụ gì cho Hoa Uyên, chỉ yêu cầu cậu đi theo mình. Việc không giao nhiệm vụ này thực ra Chu Minh Sinh có thể hiểu được, bởi Hoa Uyên vốn là một Omega yếu đuối, hoàn toàn khác biệt với những Alpha và Beta sở hữu dị năng như họ.
Tuy nhiên, nếu đã như vậy, để cậu ở lại căn cứ chẳng phải sẽ an toàn hơn sao?
"Cậu muốn Hoa Uyên ở lại căn cứ? Cậu ấy từng chạy trốn một lần." Lam Trì nhàn nhạt đáp, giọng điệu không có chút dao động nào.
Chu Minh Sinh bị chặn họng ngay lập tức. Từ khi mất trí nhớ, Hoa Uyên dường như không còn chút tin tưởng nào vào đội phân phối vật tư của họ.
Ý tứ của bộ trưởng Lam có lẽ là, nếu để Hoa Uyên ở lại căn cứ một mình. Hoa Uyên sẽ lại tìm cách chạy trốn như lần trước.
Ánh mắt của Chu Minh Sinh di chuyển về phía Hoa Uyên, người đang đứng yên lặng ở cuối hàng. Cậu ngoan ngoãn đứng đó, hơi thở nhẹ nhàng. Dường như có chút e dè trước giọng điệu lạnh lùng của Lam Trì.