Lâm Thanh mang cả ngăn kéo thuốc ức chế đến, anh mở cửa phòng cách ly rồi nhìn Lam Trì bình tĩnh tiêm vào cánh tay mình từng mũi thuốc, mặt không đổi sắc.
"... Cần tiêm nhiều thế này sao, liều này có thể chết người đấy..." Lâm Thanh ngạc nhiên nói.
Lam Trì không quan tâm, cho đến khi tiêm hết liều thuốc cuối cùng vào tay. Hắn mới nhàn nhạt nói: "Xin lỗi, đã tiêu tốn nhiều thuốc ức chế của các cậu, sau này tôi sẽ trả lại."
Lâm Thanh lẩm bẩm: "Alpha cấp S... thật dũng mãnh…"
Hoa Uyên núp sau lưng Lâm Thanh, hai tay nắm chặt mép áo của Lâm Thanh. Nhìn cậu trông có vẻ rất sợ hãi, nhưng trong mắt lại lộ ra sự mê mang.
"Lâm đại sư, chuyện gì đã xảy ra vậy?" Hoa Uyên thò đầu hỏi.
"Bộ trưởng Lam tới kỳ mẫn cảm, cần một lượng lớn thuốc ức chế để kìm hãm năng lượng trong cơ thể...” Lâm Thanh nghĩ một chút rồi chọn từ. “năng lượng.”
"Kỳ mẫn cảm?"
"Ừ, may mà trong căn cứ chỉ có tôi là Beta và cậu là người chưa phân hóa. Nếu có mấy Alpha như Chu Minh Sinh ở đây, chắc chắn sẽ xảy ra xung đột."
“Ừm...” Hoa Uyên không hiểu lắm, chỉ nhìn hắn với vẻ mặt mơ hồ.
"Nhưng đám người Chu Minh Sinh cộng lại cũng không đủ sức để đấu lại bộ trưởng Lam. Nói không chừng sẽ bị đánh đến mức thảm hại hoặc bị tin tức tố của bộ trưởng Lam áp chế."
Lâm Thanh cười khẽ hai tiếng. "Coi như lần này bọn họ gặp may."
"Xin lỗi." Lam Trì ngồi thẳng người lên.
Trước đây, hắn luôn có thể kiểm soát tốt kỳ mẫn cảm mà không cần dùng đến thuốc ức chế. Nhưng lần này không hiểu vì sao, hắn lại không thể kiểm soát được nó. Sau khi nghĩ lại, hắn nghĩ rằng có thể là do tiêu hao dị năng quá mức cho phép.
Bộ quần áo mặc trên người Lam Trì đều bị mồ hôi thấm ướt, tóc trên trán cũng ướt sũng. Trong đêm tối, hắn trông vừa yếu đuối lại vừa rách nát. Tuy nhiên, Hoa Uyên chưa kịp thưởng thức vẻ đẹp suy yếu ấy thì Lam Trì đã cầm lấy một bộ quần áo sạch đi vào phòng vệ sinh.
"Cứ liên tục áp chế kỳ mẫn cảm sẽ không tốt cho cơ thể…" Lâm Thanh nhìn cánh cửa đã đóng lại, nhỏ giọng nói.
Chuyện này như một bài nhạc đệm, khi Lam Trì tắm rửa đi ra. Trạng thái của hắn đã trở lại bình thường, không còn dấu hiệu nào của việc vừa trải qua kỳ mẫn cảm.
Hắn lau tóc rồi ngồi xuống giường mình, quay sang phía Hoa Uyên đang cuộn mình trong chăn, nói:
"Vừa rồi, thực xin lỗi.”
"Không sao." Hoa Uyên ôm chăn, nói khẽ.
Không sao cái quái gì! Cậu suýt nữa đã chết rồi! Thử đặt súng lên đầu mình đi!
Hoa Uyên không nói gì, trong phòng cũng không ai lên tiếng. Lam Trì nghĩ lại, khi tỉnh dậy hắn thấy trên mặt Hoa Uyên đầy nước mắt, hắn im lặng một lúc rồi hỏi:
"Vừa rồi... cậu khóc à?"
Hỏi xong, hắn cảm thấy mình thật kỳ quái. Trước giờ hắn chưa từng quan tâm đến việc người khác có khóc hay không.
Trước đây, khi có đồng đội hy sinh trong đội ngũ. Những người khác đều khóc không ngừng, nhưng Lam Trì thì không bao giờ khóc. Thậm chí chưa từng an ủi người khác, hắn luôn lạnh lùng đứng bên ngoài quan sát mọi thứ.
Hoa Uyên ngơ ngác: "À…"
Lam Trì nói: "Xin lỗi, làm cậu đau rồi."
Hoa Uyên: “...” Câu này thật kỳ lạ, cậu có cần phải giải thích rõ ràng không?
"Không phải đâu, tôi không phải khóc vì bị anh làm đau... tôi đã khóc từ trước rồi..." Hoa Uyên nói xong, tự cảm thấy khó xử. Sao mình lại không thể giải thích rõ được nhỉ?
"Tôi...tôi chỉ là nhớ một người bạn cũ, rồi buồn và khóc thôi."
"Bạn cũ?"
"Ừ, người đó học ở trường quân đội, từng nói tôi đến tìm anh ấy ở đó…" Hoa Uyên bỗng nhớ lại lời Trương Triết từng nói, rằng Lam Trì cũng từng học ở trường quân đội. Vì thế, cậu liền hỏi: "Lam Trì ca ca, anh từng học ở trường quân đội phải không? Anh có biết anh ấy không?"
"Hắn tên gì?" Lam Trì hỏi với giọng bình thản.
"..." Hoa Uyên suy nghĩ rất lâu, nhưng chỉ nhớ giọng nói trong trẻo của người kia, chứ không nhớ nổi tên của đối phương.
Cậu buồn bực tự vỗ đầu mình. "Aiz, nghĩ không ra."
"Không sao, cứ từ từ suy nghĩ." Lam Trì nói.
Đến hai giờ sáng, căn cứ cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Hoa Uyên nằm ngửa, nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong đầu không ngừng vang vọng giọng nói của thiếu niên kia.
Ngày xưa là thiếu niên trẻ tuổi, bây giờ chắc đã trưởng thành, chững chạc rồi nhỉ? Không biết giờ người đó trông như thế nào?
"Chủ thành..."
"Trường quân đội…"
Hoa Uyên lẩm bẩm rồi dần thϊếp đi lúc nào không hay.