Có Muốn Yêu Đương Với Tiểu Tang Thi Omega Ngọt Ngào Không?

Chương 18

— Tiểu Bảo, đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.

— Đừng động đậy, để anh giúp em nhổ gai trên lưng.

— anh có thể chơi với em.

— Tiểu Bảo.

Hoa Uyên cảm thấy trái tim mình rung động kịch liệt, một cảm giác nghẹn ngào và chua xót từ trái tim tràn ra khắp cơ thể, dâng lên trong mắt cậu.

— Tiểu Bảo, anh phải đi rồi. Khi nào nhớ đến anh thì đến trường quân đội tìm anh, anh sẽ dẫn em đi ăn kẹo đường.

Cuối cùng, là câu nói của thiếu niên đó.

Không biết từ khi nào, Hoa Uyên phát hiện những giọt nước mắt đã lăn đầy trên mặt mình.

Cậu cảm thấy đau đớn, dùng tay ấn vào vị trí trái tim. Nơi đó vừa nhức nhối vừa đau đớn, cậu cũng không hiểu vì sao lại đau như vậy.

"Ân..."

Đột nhiên, một tiếng rêи ɾỉ thống khổ cực thấp kéo cậu về với thực tại.

Hoa Uyên dừng lại động tác.

Cậu quay đầu lại trong sự kinh ngạc không thể tin nổi, là Lam Trì sao?

Cậu nhìn về phía Lam Trì một lúc lâu, không lâu sau, tiếng rêи ɾỉ đó lại truyền đến.

Hoa Uyên vội vàng đặt quả cầu thủy tinh vào hộp rồi giấu nó dưới gầm giường, sau đó mới tiến lại gần nhìn hắn.

Chỉ thấy Lam Trì đang nhắm chặt hai mắt, lông mày hơi nhíu lại, mồ hôi vã ra như hạt bụi nhỏ trên trán. Nhưng ngoài điều đó ra, trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn không lộ ra chút cảm xúc nào khác.

Hắn đang gặp ác mộng à?

Hoa Uyên có chút bối rối, cậu cúi người xuống muốn quan sát rõ hơn. Trong chớp nhoáng, cơ thể của cậu bỗng nhiên bị cánh tay mạnh mẽ của Lam Trì kéo vào giường!

Đột nhiên cảm giác đầu nặng trĩu, toàn thân đảo ngược. Nhưng không hiểu sao, cậu lại bị đè dưới thân của Lam Trì.

Khoảng cách quá gần, tư thế này thật sự không ổn! Hoa Uyên vội vàng đẩy mặt Lam Trì ra, dùng sức đẩy hắn một cái—

Sau cú đẩy này, ánh mắt của Lam Trì cuối cùng cũng bừng tỉnh. Khuôn mặt lạnh lùng của hắn lúc này lộ ra vẻ bực bội, còn những biểu hiện thống khổ trước đó thì đã không còn.

Nhưng chưa kịp nhìn kỹ hơn, đầu súng lạnh lẽo đã áp sát thái dương của cậu!

"Cậu muốn làm gì?" Giọng Lam Trì khàn khàn.

Hoa Uyên trong lòng nghĩ: thật sự oan ức, cậu thật sự oan uổng mà.

"A-anh mới là người muốn làm gì đó!!" Hoa Uyên giận dữ nói.

Lực đẩy của khẩu súng giảm xuống, tiếp đó, trong bóng tối, Hoa Uyên thấy một giọt mồ hôi từ trán của Lam Chí rơi xuống.

Ngay sau đó, Hoa Uyên bị lật người giống như một con cá mặn. Hai tay của cậu bị một lực mạnh giữ chặt ra sau lưng, khớp vai đau đớn như sắp bị trật!

"Bộ trưởng Lam, tôi không có ác ý! Tôi cảm thấy ngài rêи ɾỉ thống khổ, nên mới tới xem thử!"

Nhưng Lam Trì dường như không nghe thấy gì, vẫn duy trì lực tay như cũ. Trong mắt hắn tràn đầy sự tàn nhẫn, lạnh lùng.

Trong lúc bị đẩy đến cực hạn, Hoa Uyên đột nhiên nghĩ đến chuyện. Lúc ở trong rừng, cậu suýt bị Lam Trì bóp cổ đến chết, điều gì khiến Lam Trì đột nhiên nới lỏng tay?

Suy nghĩ một hồi, đôi mắt xinh đẹp của Hoa Uyên đột ngột mở to.

Có phải vì cậu đã gọi một tiếng "ca ca" không?

Vì vậy, Hoa Uyên hét lên: "Ca ca!"

Quả nhiên, lực tay của Lam Trì đã nới lỏng. Nhưng hắn lại mạnh mẽ đẩy Hoa Uyên ra xa: "Đừng đến gần tôi."

Lam Trì thích bị người khác gọi là ca ca sao?

"Ca ca, anh sao vậy?"

Hoa Uyên cảm thấy kỳ lạ, dáng vẻ hiện tại của Lam Trì trông vô cùng xa lạ. Mặc dù hắn đã đẩy cậu ra, nhưng trong ánh mắt lại có một loại khao khát muốn lại gần.

"Đi gọi Lâm Thanh, mang thuốc ức chế đến đây."

Hoa Uyên vẫn còn hơi mơ màng, nhưng cậu nhanh chóng làm theo lời Lam Trì, ấn nút gọi khẩn cấp của phòng cách ly.

Nút này được thiết kế để khi có ai trong phòng cách ly bị biến thành tang thi, người còn lại có thể nhanh chóng nhấn nút cầu cứu ra ngoài.

Không ngờ rằng, cái nút này được dùng bởi tiểu tang thi.

Lâm Thanh nhanh chóng chạy đến, thậm chí còn chưa kịp mặc xong quần áo, vội vàng đến cửa.

"Có chuyện gì vậy? Có ai bị biến đổi không?"

Trong tay anh ta cầm theo khẩu súng hạng nặng, vẻ mặt lo lắng, giọng nói run rẩy.

Anh là người nhát gan nhất trong đội phân phối vật tư, vốn dĩ luôn được các Alpha khác bảo hộ. Hiếm khi có cơ hội tự mình đối mặt với tình huống.

Lúc này, những người còn lại trong đội ngũ đều ra ngoài tìm kiếm vật tư, chỉ còn lại anh một mình trong căn cứ.

Ban đầu, anh nghĩ rằng bộ trưởng Lam và Hoa Uyên sẽ vượt qua kỳ cách ly mà không gặp phải vấn đề gì. Đồng thời, không cần anh phải làm gì...anh chưa bao giờ phải đối mặt với tang thi một mình!

"Không có biến đổi, Lâm đại sư! Là Lam Trì ca ca cần thuốc ức chế!" Hoa Uyên nói nhanh như chớp.

Lâm Thanh lập tức hiểu ra, nhanh chóng chạy về phòng y tế của Trần Song.

Lam Trì ở phía sau hét lên: "Lấy nhiều thuốc một chút!"