Có Muốn Yêu Đương Với Tiểu Tang Thi Omega Ngọt Ngào Không?

Chương 17

Sau khi chúc nhau ngủ ngon, Hoa Uyên ôm chăn, ngơ ngác nhìn lên trần nhà.

Cậu vốn dĩ là tang thi, mỗi ngày sinh hoạt trong phòng cách ly với bộ trưởng nghiên cứu tang thi, không biết sau này Lam bộ trưởng có nhớ ân tình này mà không bắt cậu đi giải phẫu hay không?

Nghĩ đến đây, Hoa Uyên cảm thấy không an tâm. Cậu không nhớ rõ vì sao mình bị mất trí nhớ và trước đây đã xảy ra chuyện gì. Nhưng bản năng khiến cậu cảm thấy rằng Trung tâm nghiên cứu tang thi là một nơi cực kỳ nguy hiểm, nguy hiểm đến mức chỉ cần nghĩ đến thôi là cậu đã rùng mình.

Nếu cậu đến đó, chắc chắn sẽ mất mạng.

Vì vậy, phương án tốt nhất là ngụy trang làm nhân loại rồi tìm cơ hội thích hợp để trốn đi.

Hoa Uyên sờ sờ cánh tay mình.

Làn da của cậu mềm mại và mịn màng, giống như cơ thể con người. Sau khi được Trần Song kiểm tra, trên người cậu không có dấu hiệu của tang thi.

Nhưng điều mà cậu chắc chắn rằng cậu và nhân loại có sự khác biệt rất lớn.

Sự khác biệt này có thể không rõ ràng ở vẻ bề ngoài, nhưng nó có thể được phản ánh đầy đủ qua bản năng cơ thể.

Cơ thể của cậu vẫn còn những bản năng của tang thi.

Đó là—muốn cắn người.

Đúng vậy, cậu rất muốn cắn người. Nhưng không phải lúc nào không nghĩ đến việc cắn người.

Khi ở trong rừng, cậu đã cắn hơn chục người, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ thoả mãn. Và thứ thu hút cậu đến khu rừng không phải là mùi máu của người khác, mà chính là Lam Trì.

Lam Trì dường như có một mùi hương rất đặc biệt, nó hấp dẫn cậu, mê hoặc cậu, khiến cậu muốn lao đến mà không cần nghĩ ngợi.

Hoa Uyên lau nước miếng, nuốt một ngụm nước bọt.

Đêm đã khuya, ma xui quỷ khiến mà Hoa Uyên lặng lẽ đứng dậy khỏi giường, không một tiếng động tiến gần giường của Lam Trì.

Hoa Uyên đi chân trần trên mặt đất, giường của Lam Trì ở góc đối diện của phòng, gần cửa sổ.

Ánh trăng mờ ảo chiếu sáng, làm nổi lên bóng dáng mờ nhạt của cậu. Lam Trì có vóc dáng cao ráo, đôi chân dài hơi co lại, nhìn vô cùng quyến rũ.

Hoa Uyên nhận ra, dù là khi ngủ, Lam Trì vẫn mặc bộ quân phục tác chiến màu đen sẫm.

Bộ quân phục của hắn có nhiều lớp giáp bảo vệ ở phần vai và ngực, trước ngực có vài sợi khóa kim loại. Khi ngủ, Lam Trì dựng cổ áo lên, tạo dáng phòng thủ toàn diện.

Phần eo có một chiếc thắt lưng chiến thuật dày rộng, có thể treo các túi dụng cụ và thiết bị nhỏ. Khi ngủ, các trang bị này đều được tháo ra, nhưng khẩu súng năng lượng vẫn yên tĩnh kẹp ở bên hông, như thể luôn sẵn sàng ứng phó với bất kỳ tình huống khẩn cấp nào.

Đúng là cao cấp, nhưng nếu ngủ như vậy, Hoa Uyên cảm thấy thật cứng ngắc và khó chịu.

Hoa Uyên cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ mềm mại của mình, không hề có chút phòng bị nào… cậu dừng lại bước chân.

Lam Trì trong trạng thái luôn sẵn sàng chiến đấu như vậy, nếu cậu tùy tiện bước qua, không biết cậu sẽ chết như thế nào.

Không được, không thể ăn hắn!

Hoa Uyên vỗ vào má mình, tự nhắc nhở mình phải tỉnh táo lại. Không thể vì bữa ăn khuya mà tự hại chính mình!

Cậu quay lại giường của mình, nhìn xung quanh rồi lặng lẽ ôm chiếc hộp nhỏ ở cuối giường lên.

Đây là chiếc hộp mà Lâm Thanh đã đưa cho cậu, anh ta nói bên trong là những vật dụng cá nhân của cậu.

Cậu hoàn toàn không có chút ấn tượng gì với chiếc hộp này.

Cậu mở nó một cách nhẹ nhàng, bên trong chỉ là những đồ dùng cá nhân như quần áo, ly, chén… nhìn qua có vẻ không có giá trị gì.

Khi cậu thất vọng đặt đồ đạc lại vào trong hộp, một vật thể tròn tròn không biết từ đâu trong túi áo rơi ra.

Dưới ánh trăng mờ ảo, Hoa Uyên vội vàng cúi người xuống, nhanh tay bắt lấy vật sắp rơi xuống đất.

Khi bàn tay mở ra, dưới ánh trăng nhàn nhạt. Hoa Uyên nhìn thấy đó là một quả cầu thủy tinh cũ kỹ.

—Những bãi cỏ xanh mướt, bức tường gạch đỏ và tiếng cười của trẻ con…

Đột nhiên, hình ảnh ngập tràn vẻ đẹp thanh thoát này hiện lên trong đầu cậu, hoàn toàn trái ngược với cuộc sống đầy mùi máu tanh của tang thi mà cậu từng trải qua.

Đây là cái gì?

Hoa Uyên đặt quả cầu thủy tinh vào chỗ có ánh trăng sáng để nhìn kỹ hơn, lúc này trái tim của cậu đập mạnh thình thịch.

Một giọng nói trong trẻo của một thiếu niên vang lên bên tai cậu.