"Tôi muốn hỏi, nếu các cậu gặp người sống sót ở nơi hoang dã. Trước khi thu nhận họ vào đội ngũ, thời gian cách ly là bao lâu?" Lam Trì đột nhiên hỏi.
"Bảy ngày." Trần Song trả lời, "Trước đây tôi ở đội cứu hộ người sống sót, mọi người đều làm như vậy."
"Tôi và cậu ấy đều từ vùng hoang dã trở về, cũng cần được đối xử bình đẳng."
Trần Song ngẩn người. Hoa Uyên bị mất trí nhớ chạy lung tung, theo lý thì cần được cách ly quan sát. Nhưng Bộ trưởng Lam lại chủ động yêu cầu tự cách ly mình, khiến cô càng kính nể vị đại nhân vật này.
"Đúng đúng, chúng ta cần làm theo quy định của chủ thành. Phòng cách ly có sẵn, hai người ở chung một phòng được không? Trong lúc cách ly có người nói chuyện cũng đỡ buồn." Trương Triết đề nghị.
"Được." Lam Trì đáp.
Lam Trì nhàn nhạt nói: "Bác sĩ Trần, trên người của Hoa Uyên chắc chắn có một vài vết trầy xước. Trước khi cách ly, phiền cô kiểm tra giúp cậu ấy một chút."
"À... vâng."
"Tiểu Uyên, em bị thương ở đâu?" Trần Song hỏi.
"Lúc nãy rơi vào một cái hố, bị đá cọ xát làm rách da thôi, không sao đâu!" Hoa Uyên lén nhìn Lam Trì, trái tim của cậu đập nhanh, đó là biểu hiện của sự bất an.
"Vết trầy xước cũng phải kiểm tra một chút, nếu tiếp xúc với vật bẩn sẽ dễ bị nhiễm trùng. Để chị dùng dị năng trị liệu cho em, rất nhanh sẽ khỏi."
Trần Song trong lòng rất ngạc nhiên, theo những lời đồn mà cô từng nghe trước đây. Lam Trì là người lạnh lùng, tính cách rất khó gần, không ngờ lại quan tâm đến Hoa Uyên như vậy? Hoa Uyên nhìn có vẻ vẫn khỏe mạnh, cô còn chưa nghĩ đến việc phải kiểm tra cơ thể, nhưng Lam Trì lại nghĩ đến.
Còn Chu Minh Sinh thì không suy nghĩ nhiều, thẳng thắn tâng bốc: "Bộ trưởng Lam quả thật rất quan tâm đến dân chúng, tự mình ra tay, hehe."
Lam Trì mỉm cười nhẹ, Hoa Uyên cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy.
Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra gì đó rồi ư? Muốn nhân cơ hội này kiểm tra cơ thể của cậu sao?
Là tang thi, cơ thể của cậu chắc chắn có những điểm khác biệt so với con người, nhưng cụ thể là khác như thế nào thì cậu hoàn toàn không biết, vì đã mất trí nhớ.
Nếu cơ thể có vết xanh như tang thi, hoặc da bị thối rữa, thì phải làm sao đây?
Khi không có người chú ý, Hoa Uyên vô thức nắm chặt góc quần của mình.
"Đi, chị dẫn em sang phòng y tế bên cạnh kiểm tra sức khỏe một chút." Trần Song nói với giọng rất nhẹ nhàng, có thể thấy cô là một bác sĩ ưu tú.
"Được." Hoa Uyên cúi đầu, nhỏ giọng đáp.
Lúc này chỉ có thể đi từng bước, nhìn tình hình rồi tính tiếp.
Khi nói chuyện, Chu Minh Sinh cũng lén lút muốn đi vào phòng bên cạnh, nhưng đã bị Trần Song phát hiện kịp thời. Sự dịu dàng trước đó đã biến mất, thay vào đó là cao giọng mắng:
"Cậu đi theo làm gì?"
Chu Minh Sinh cười hắc hắc hai tiếng: "Tôi lo cho Hoa Uyên, xem cậu ấy bị thương hay không."
"Đi ra ngoài! AO thụ thụ bất thân!"
"Cậu ấy không phải Omega! Cậu ấy vẫn chưa phân hóa!" Chu Minh Sinh phản bát.
Trần Song đóng sầm cửa lại, rồi vội vã kéo hết rèm cửa xuống, lạnh nhạt nói: "Muốn nhìn Omega vị thành niên? Tính chất nghiêm trọng rồi đấy."
Chu Minh Sinh bị đẩy ra khỏi cửa, định quay đầu đi thì thấy Lam Trì cũng nghe thấy những lời này, bước đi ngừng lại một chút, rồi quay người dựa vào lan can hành lang.
Không lâu sau, hai người ra khỏi phòng.
Chu Minh Sinh vội vàng hỏi: "Thế nào rồi?"
Trần Song không trả lời anh ta mà báo cáo với Lam Trì: "Lam Bộ Trưởng, tôi đã kiểm tra sức khỏe của Hoa Uyên. Trên người cậu ấy một vài chỗ bị trầy da, tôi đã dùng dị năng chữa lành vết thương rồi."
Lam Trì gật đầu. "Trên người có vết cắn của tang thi không?"
"Không có, chỉ là..." Trần Song nói, ánh mắt của cô có chút do dự.
Hoa Uyên đứng ở phía sau, ôm hộp y tế trên tay rồi cúi đầu xuống để mái tóc che khuất ánh mắt của mình.
"Chỉ là... có một vết đỏ kỳ lạ trên cổ, có chỗ còn bị bầm tím."
"..."
Thấy Lam Trì không nói gì, Trần Song tiếp tục: "Nhưng tôi phán đoán, đó không phải là vết tích của tang thi, hai người ở trong phòng cách ly sẽ không có vấn đề gì."
Vào trong phòng cách ly, Hoa Uyên chọn chiếc giường nằm đối diện xa nhất với Lam Trì.
Không khí trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tích tắc của cây kim đồng hồ. Hoa Uyên nghĩ đến lời của Trần Song lúc nãy, vô thức xoa xoa vết đỏ trên cổ mình.
"Xin lỗi." Lam Trì đột nhiên lên tiếng.
Hoa Uyên nhận ra ý tứ của Lam Trì, vội vàng rút tay khỏi cổ.
"Không sao đâu."
Qua một lúc, Hoa Uyên thử hỏi: "Lam Bộ Trưởng, anh nghi ngờ tôi là tang thi à?"
"Chỉ là kiểm tra định kỳ."
"À."
Lăn lộn một đêm, trời đã gần sáng nhưng mưa vẫn rơi không ngừng. Lam Trì đứng dậy, đóng chặt cửa sổ lại.