Trương Triết nói đến mức miệng khô lưỡi khô, uống ngụm trà, nói:
"Con tang thi đó có thể nói là vừa nguy hiểm vừa hấp dẫn. Nguy hiểm vì sức tấn công của nó rất mạnh, không ai từng giao chiến với nó mà còn sống sót trở về. Hấp dẫn vì nó lén thức tỉnh ý thức tự chủ, nếu chủ thành có thể nghiên cứu nó, có lẽ virus tang thi sẽ nhanh chóng bị khống chế."
"Chỉ tiếc là, lệnh truy nã đã treo ba năm nay, vô số đội nhóm của chính phủ đã ra ngoài tìm kiếm, nhưng không ai có thể bắt được nó."
Chu Minh Sinh nghiêm mặt dặn dò: "Tiểu Uyên, cậu về sau tuyệt đối đừng chạy lung tung ra ngoài nữa. Lần này cậu may mắn trở về an toàn. Nếu chẳng may gặp phải con tang thi thức tỉnh đó, chắc chắn mạng của cậu cũng không thể giữ nổi."
"Gặp những tang thi bình thường khác cũng không giữ được mạng đâu." Lâm Thanh bổ sung.
"Ờ, đúng vậy." Chu Minh Sinh gật đầu đồng tình, "Tiểu Uyên, có thể cậu không nhớ, nhưng trước đây cậu ở trong đội chỉ làm mấy công việc hỗ trợ đơn giản thôi. Cậu chưa phân hóa, rất khó để chống lại tang thi."
Hoa Uyên nhớ lại lời Chu Minh Sinh nói rằng cậu là "người có quan hệ" mới vào được đội phân phối vật tư, liền cắn môi, làm bộ cúi đầu buồn bã.
"Tiểu Uyên, đừng buồn. Cậu chính là niềm vui của chúng tôi mà!"
Lâm Thanh cũng nói: "Đúng vậy, cậu rất ngoan, rất đáng yêu. Mỗi lần tôi cảm thấy sợ hãi hay bất lực, cậu luôn động viên tôi."
"Các người có thể kể cho tôi nghe, trước đây tôi là người như thế nào không? Tôi thật sự không nhớ gì cả." Hoa Uyên hỏi.
"Tất nhiên rồi!"
Mọi người bắt đầu kể lại về quá khứ của cậu. Lâm Thanh còn đưa cho cậu một chiếc hộp nhỏ: "Tiểu Uyên, đây là đồ dùng cá nhân của cậu. Có lẽ nhìn thấy mấy thứ này sẽ giúp cậu nhớ lại gì đó."
Nhắc đến chiếc hộp, Chu Minh Sinh liền hào hứng: "Cậu luôn thích để mọi thứ trong chiếc hộp này. Mỗi lần chúng ta đóng quân ở thành phố khác, cậu không giống chúng tôi mang đồ ra sắp xếp trong phòng, mà luôn để đồ ở trong hộp. Cần gì thì lấy ra, dùng xong lại cất vào, làm người khác cứ có cảm giác như cậu sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào."
"Thật vậy sao." Hoa Uyên nhận lấy chiếc hộp.
Lúc này, ở phòng bên cạnh, Trần Song đã chữa trị xong cho Lam Trì. Với dị năng "chữa trị", cô đã nhanh chóng giúp hắn phục hồi vết thương.
Lam Trì khoác một chiếc áo khoác tác chiến màu đen cứng cáp, đi theo sau Trần Song. Hắn cao lớn, sống lưng thẳng tắp, khí chất mang vẻ lạnh lùng và cao quý khó tả.
Sắc mặt của hắn đã hồng hào hơn, trông khỏe khoắn hơn nhiều, chỉ có đôi môi vẫn có chút tái nhợt.
"Bộ tưởng Lam sao rồi?" Chu Minh Sinh hỏi.
"Ngài ấy trước đó bị thương rất nặng, gãy ba xương sườn, gần tim bị trúng một viên đạn. May mà viên đạn chỉ lệch một chút, nếu không đã mất mạng rồi." Trần Song kể, vẫn còn cảm giác bàng hoàng sợ hãi.
Nhưng người trong cuộc là Lam Trì lại không tỏ vẻ gì, chỉ lịch sự cảm ơn: "Cảm ơn bác sĩ Trần."
Trần Song xua tay: "Không có gì, tôi đã nghe danh Bộ trưởng Lam từ lâu, không ngờ lại có dịp gặp ngài ở vùng hoang dã này."
"Bộ trưởng Lam, ngài đã gặp chuyện gì mà bị thương nặng vậy?" Trương Triết hỏi.
"Không có gì, chỉ gặp vài kẻ khó đối phó." Lam Trì nói nhẹ như không có vấn đề gì.
"Nhưng cuối cùng bọn chúng đều bị tang thi cắn chết."
Hoa Uyên nghe đến đây, trong lòng giật thót lên mấy cái. Cậu ngẩng đầu lên, phát hiện ánh mắt của Lam Trì đang nhìn về phía mình.
Đôi mắt của Lam Trì rất sâu, như mặt nước đại dương tối tăm. Dường như đang nhìn cậu nhưng lại không giống như đang nhìn cậu, sâu thẳm và nguy hiểm.
Bị ánh mắt này nhìn chăm chú, Hoa Uyên không nhịn được mà có cảm giác bị nhìn thấu. Cậu đã bắt chước các động tác của nhân loại giỏi đến thế, Lam Trì vẫn còn nghi ngờ cậu là tang thi sao?
Mặc dù những gì Lam Trì nói cũng không sai, bởi chính cậu đã nói cho hắn nghe về chuyện đám người kia bị tang thi cắn chết...
Hoa Uyên mím môi, chọn cách im lặng.
Thấy bầu không khí trở nên kỳ lạ, Chu Minh Sinh vội vàng chen vào: "Ồ, vậy thì may mắn quá. Hiện tại ngoài hoang dã rất nguy hiểm. Mấy ngày nay không biết có chuyện gì xảy ra, mỗi đêm chúng tôi đều nghe thấy tiếng gào rú của đám tang thi."
"Đúng vậy, khi trực gác trên sân thượng. Tôi cũng cảm giác gần đây thành phố K tập trung rất nhiều tang thi." Trương Triết cũng nói.
"Nếu chỉ gặp số ít tăng thi thì còn đỡ, nhưng nếu tang thi kéo đến đông đủ để giao chiến tập thể, chúng ta sẽ khó mà thắng nổi. Ở vùng hoang dã, cẩn thận vẫn tốt hơn." Lâm Thanh nói.