Có Muốn Yêu Đương Với Tiểu Tang Thi Omega Ngọt Ngào Không?

Chương 12

Tuy nhiên, sau khi tốt nghiệp học viện quân sự, Lam Trì lại chọn chuyển ngành, gia nhập lĩnh vực nghiên cứu tang thi. Dưới sự lãnh đạo của hắn, viện nghiên cứu virus tang thi vốn bị đình trệ suốt nhiều năm đã đạt được những bước tiến vượt bậc. Ngay cả vị lãnh đạo của chủ thành cũng đặt rất nhiều kỳ vọng vào hắn.

"Bộ trưởng Lam không chỉ giỏi chiến đấu, biết nghiên cứu, mà còn cực kỳ đẹp trai. Đám Omega ở chủ thành mỗi khi nhìn thấy ngài ấy đều hận không thể lao vào, ai nấy cứ như phát tình vậy, rõ ràng đâu phải kỳ phát tình!"

Bọn họ vẫn tiếp tục trò chuyện, nhưng trong đầu Hoa Uyên chỉ quanh quẩn mấy chữ "Trung tâm Nghiên cứu Tang Thi", không còn tâm trí để lắng nghe những lời sau đó.

Chu Minh Sinh nói: "Đúng vậy, tôi từng thấy Bộ trưởng Lam giải phẫu tang thi. Đáng sợ lắm, cảnh tượng đầy máu me như thế mà ngài ấy không hề chớp mắt."

Hoa Uyên tưởng tượng đến cảnh Lam Trì mặc áo blouse trắng giải phẫu tang thi... lập tức cảm thấy cả cơ thể đều đau nhức.

"Đúng là ngầu quá đi!" Chu Minh Sinh thốt lên.

Hoa Uyên: "..."

"Cậu thấy sao?" Chu Minh Sinh hỏi.

"Ừ, đúng là anh ấy rất đẹp trai." Hoa Uyên đáp qua loa, trong đầu lại đang suy nghĩ cách để chạy trốn, thuận miệng hỏi:

"Lam Trì từng là bộ trưởng Trung tâm Nghiên cứu Tang Thi? Bây giờ anh ta không còn đảm nhiệm vị trí đó nữa à?"

"Ừ, chuyện này mới xảy ra khoảng một, hai tháng nay thôi. Bộ trưởng Lam đã tự nguyện từ chức." Trương Triết đáp.

"Anh ấy đã phạm phải sai lầm gì sao?" Hoa Uyên hỏi tiếp.

"Chuyện này kể ra thì dài lắm." Trương Triết vừa nói vừa lau con dao găm trong tay.

Ba năm trước, Trung tâm Nghiên cứu Tang Thi đã xảy ra một tai nạn thảm khốc. Một con tang thi thức tỉnh ý thức đã trốn thoát khỏi phòng thí nghiệm, lang thang ngoài hoang dã và trở thành mối đe dọa lớn đối với nhân loại.

Lam Trì, khi đó vừa đảm nhận chức Bộ Trưởng Trung tâm, đã lập tức thề rằng sẽ bắt được con tang thi thức tỉnh này trong vòng ba năm. Nếu hết hạn ba năm mà không thành công, hắn sẽ chủ động từ chức.

Hiện tại, ba năm đã trôi qua mà con tang thi thức tỉnh ấy suốt một năm nay không còn xuất hiện nữa. Nhiều người đồn đoán nó đã chết và không còn là mối đe dọa. Theo lý mà nói, Lam Trì hoàn toàn không cần từ chức, bởi vì mọi người không hề trách hắn. Trách nhiệm sự cố tai nạn vốn thuộc về vị bộ trưởng Trung tâm tiền nhiệm. Nhưng khi đó, những thế lực bảo thủ đã lợi dụng cơ hội này để gây sức ép, buộc Lam Trì - một người trẻ tuổi - phải nhận lấy trách nhiệm không thuộc về mình.

Theo lời đồn, vị lãnh đạo của chủ thành không muốn Lam Trì từ chức. Bởi vì năng lực của hắn trong lĩnh vực nghiên cứu tang thi không có ai sánh kịp. Nếu hắn rời đi, Trung tâm Nghiên cứu chỉ còn vị phó lãnh đạo đến thay thế, nhưng năng lực và phẩm chất của người này lại kém xa Lam Trì.

Tuy nhiên, điều bất ngờ là, Lam Trì không chọn ở lại chủ thành để tiếp tục hỗ trợ lãnh đạo, mà kiên quyết bước vào vùng hoang dã.

Hoa Uyên hỏi: "Anh ấy ra ngoài hoang dã… là để tiếp tục truy bắt con tang thi đó sao?"

"Tôi đoán là vậy. Nếu không thì còn lý do gì nữa? Ở lại chủ thành sống yên ổn không tốt sao? Tự dưng lao vào nơi nguy hiểm làm gì, chỉ cần bất cẩn một chút là mất mạng. Lần này ngài ấy may mắn gặp được cậu, nếu không, ngôi sao sáng của chủ thành có lẽ đã vụt tắt." Chu Minh Sinh nói.

Hoa Uyên cười khan hai tiếng, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ về tình huống của mình.

Thứ nhất, Lam Trì vào hoang dã để truy bắt cậu.

Thứ hai, Lam Trì vẫn chưa nhận ra cậu chính là con tang thi thức tỉnh năm đó. Nếu không, cậu đã bị Lam Trì gϊếŧ chết từ lâu.

Thứ ba, chỉ cần cậu tiếp tục đóng giả làm con người, mọi chuyện vẫn có thể được cứu vãn.

"..."

Không ngờ người mà mình cứu lại chính là Bộ Trưởng Trung tâm Nghiên cứu Tang Thi!

"Sao cậu không nói gì hết vậy?" Chu Minh Sinh đột nhiên hỏi, ánh mắt của anh ta nhìn thẳng vào mặt cậu.

Hoa Uyên vội vàng đáp: "À, không có gì. Tôi đang nghĩ, trên người con tang thi đó có gì đặc biệt mà mọi người phải tốn công bắt giữ như vậy?"