"Ngủ sớm đi." Lam Trì nói.
"Được."
Hoa Uyên đứng dậy khỏi giường, ôm một bộ đồ ngủ màu xanh nhạt. Cậu suy nghĩ một chút rồi quay người lại, quay lưng về phía Lam Trì.
Bàn tay thon dài rõ khớp ngón, nắm lấy mép áo. Sau đó, chiếc áo phông trắng rơi xuống.
Cơ thể này quả thật tươi trẻ, tràn đầy tinh thần phấn chấn của thiếu niên, sạch sẽ và tự nhiên, không có dấu vết bị tang thi gặm cắn.
Cậu vẫn chưa phân hóa nên xương cốt không lớn, toàn thân không có cơ bắp rõ rệt. Nhưng lại mang đến một cảm giác khỏe mạnh và đẹp đẽ.
Lưng của cậu có những đường cong mượt mà, còn có một đôi xương bướm quyến rũ. Khi mặc bộ đồ ngủ xanh nhạt, lúc quay người lại, cổ áo rộng lỏng lẻo liền lộ ra chiếc xương quai xanh rõ nét.
Cậu ngồi lên giường, dùng chăn quấn quanh người trông vô cùng mềm mại và vô hại.
"Trời sắp sáng rồi, chúc ngủ ngon, Lam Bộ Trưởng."
"Ừ, ngủ ngon."
Hoa Uyên ngủ rất yên tĩnh, hô hấp đều nhẹ nhàng, như thể căn phòng này không có sự hiện diện của cậu. Khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cậu nhận thấy Lam Trì không còn nhìn mình với ánh mắt nghi ngờ, trong lòng liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Lúc này đã là buổi trưa, những người còn lại trong đội phân phối vật tư cũng lần lượt thức dậy. Mọi người ngồi lại với nhau, ăn một bữa cơm chính thức sau khi gặp mặt.
Ở mạt thế, thức ăn của nhân loại chủ yếu là đồ đóng hộp tiện lợi. Vì nó dễ bảo quản, như thịt đóng hộp và bánh quy ép khô, ăn chẳng có mùi vị gì.
Hoa Uyên không mấy hứng thú với những thứ này.
Cậu là tang thi, mà tang thi chỉ ăn mỗi thịt và máu của con người. Hôm qua cậu đã ăn một bữa no nê trong rừng, hiện tại không có nhu cầu ăn uống.
Mọi người dường như có chỗ ngồi cố định, tất cả đã ngồi vào bàn, chỉ để lại hai vị trí gần nhau cho Lam Trì và Hoa Uyên.
Hoa Uyên thật sự không muốn ngồi cạnh Lam Trì. Cậu luôn cảm thấy nếu ngồi quá gần Lam Trì, mọi hành động của mình đều bị người này giám sát. Nếu không cẩn thận, rất dễ bị lộ thân phận.
Tuy nhiên, lúc này không còn lựa chọn nào khác. Hoa Uyên đành phải ngồi xuống bên cạnh Lam Trì.
Bàn ăn khá nhỏ, khi ngồi xuống, cánh tay của cậu gần như chạm vào Lam Trì, khiến ánh mắt của Lam Trì cũng nhìn về phía cậu.
Hoa Uyên co người lại một chút, cố gắng tìm cách nói chuyện: "Lam bộ trưởng, tối qua anh ngủ có ngon không?"
"Khá tốt." Lam Trì duỗi tay, rót một ly nước trái cây rồi đưa cho Hoa Uyên: "Hôm qua cậu đã cứu tôi, cảm ơn cậu."
"Không có gì." Hoa Uyên mỉm cười, dùng hai tay nhận lấy ly nước.
Mưa đã tạnh, ánh nắng buổi sáng chiếu qua không khí ẩm ướt, chiếu lên gương mặt nghiêng của Hoa Uyên, làm nổi bật đường nét ngây thơ, thuần khiết của thiếu niên.
Đôi mắt của cậu sáng lấp lánh, như lá cây đọng sương, trong suốt đến nỗi có thể nhìn thấy từng chi tiết rõ ràng. Lông mi dài tạo bóng mờ dưới ánh sáng, khuôn mặt đẹp tựa búp bê.
Ngồi đối diện, Chu Minh Sinh gần như bị vẻ đẹp của Hoa Uyên mê hoặc. Anh ta ngẩn ngơ nhìn vào khuôn mặt của Hoa Uyên, ánh mắt không thể rời đi.
Anh ta luôn cảm thấy, kể từ khi Hoa Uyên trở về sau khi mất tích. Hình như đã trở nên đẹp hơn, nhưng cụ thể là ở đâu thì không thể nói rõ.
Trần Song đá nhẹ vào chân Chu Minh Sinh: "Này, thu lại vẻ mặt như hoa si của cậu đi."
Chu Minh Sinh bừng tỉnh, giải thích: "Hoa Uyên ngoan ngoãn, dễ thương quá."
Trần Song nhìn người đồng đội không đáng tin cậy của mình, thở dài trong lòng. Thực ra, cô cảm thấy, khi Lam Trì và Hoa Uyên ngồi cùng nhau, bầu không khí rất dễ chịu.
Mặc dù hai người không nói chuyện với nhau, mỗi người đều ăn món của mình, nhưng không thể phủ nhận là họ rất đẹp.
"À này, Lam bộ trưởng, ngài đến khu vực hoang dã một mình à?" Trương Triết mở lời, hỏi nghi hoặc trong lòng.
"Đúng vậy." Lam Trì trả lời ngắn gọn.
"Một mình ở nơi hoang dã rất nguy hiểm... sao ngài lại đến đây một mình?"
"Có chút việc." Lam Trì trả lời ngắn gọn, có vẻ không muốn tiết lộ thêm.
Mọi người đều thầm khϊếp sợ trong lòng. Có lẽ đây chính là sự tự tin của một Alpha cấp S, dám đi một mình vào khu vực hoang dã. Nếu là bọn họ, họ thật sự không dám mạo hiểm.
Trương Triết liền đổi câu hỏi: "Lam bộ trưởng, con tang thi thức tỉnh từ trung tâm nghiên cứu tang thi năm đó. Nghe nói vẫn chưa bị bắt, nhưng đã gần một năm không ai nghe thấy tin tức của nó. Ngài có nghĩ rằng nó đã chết rồi không? Liệu điều này có nghĩa là mức độ nguy hiểm ở khu vực hoang dã đã giảm xuống?"
Lam Trì nhẹ nhàng chạm tay lên mặt bàn, sau một lúc mới nói: "Không hẳn là đã chết, bởi vì không ai tìm thấy thi thể của nó."