Trương Triết nói: "Aida! Tiểu Uyên nhỏ nhắn đáng yêu, tôi thực sự không đành lòng nhìn cậu ấy bị tang thi cắn và biến thành tang thi..."
Trần Song nói: "Mọi người bình tĩnh một chút. Không biết sẽ gặp chuyện gì ở bên ngoài, dù sao thì em ấy cũng đã được huấn luyện chuyên nghiệp. Năng lực tự bảo vệ bản thân hoàn toàn có thể. Chúng ta đợi đến rạng sáng ngày mai rồi ra ngoài tiếp tục tìm kiếm."
Chu Minh Sinh không nghe lọt tai, tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là thiếu niên thanh tú kia: "Lâm đại sư, anh có thể đoán trước được tương lai đúng không? Mau mau tính toán một chút đi!"
Dị năng của Lâm Thanh là [biết trước tương lai]. Anh ta cầm một chuỗi tràng hạt trong tay, bất lực nói:
"Chẳng phải tôi vừa mới dự đoán rồi sao? Tiểu Uyên chắc chắn sẽ bình an trở về."
Chu Minh Sinh nóng nảy: "Đừng có mà nói bừa! Dị năng của anh không khác gì mấy tên lang băm, cái gì mà tính thiên cơ mệnh số, tất cả chỉ là lừa người! Một tiếng trước anh cũng nói Tiểu Uyên sẽ bình an trở về. Chúng ta đã tìm kiếm xung quanh căn cứ nhiều lần, đừng nói là bóng người. Ngay cả con chó cũng không thấy bóng dáng."
Vừa nói dứt lời, một tiếng gõ cửa vang dội từ cổng phía đông của căn cứ truyền đến.
Hai mắt của Chu Minh Sinh sáng rực lên, chẳng lẽ Hoa Uyên đã trở về? Sau khi trao đổi ánh mắt với đồng đội, Chu Minh Sinh lao vào màn mưa, chạy nhanh về phía cổng. Những người khác cũng đứng dậy vội vàng đi theo.
Ngay khi cánh cửa mở ra, khuôn mặt thối rữa của ba con tang thi xuất hiện trước mắt mọi người.
"Mẹ kiếp!" Chu Minh Sinh không giấu được vẻ thất vọng. Sau khi xác nhận không có con tang thi nào có khuôn mặt của Hoa Uyên, anh giơ con dao trong tay lên, tức giận gϊếŧ chết ba con tang thi.
Anh cúi đầu quay trở lại phòng khách, vừa ngồi xuống không được bao lâu thì bên ngoài phát ra tiếng gõ cửa.
Chu Minh Sinh tức giận nói: "Chẳng phải mấy con tang thi này vừa bị tiêu diệt rồi sao?"
Anh cầm khẩu súng công suất lớn trong tay, tức giận đi về phía cổng.
"Mấy con tang thi ngu ngốc kia, mau chết đi!"
Cửa mở ra, anh vừa mới giơ khẩu súng công suất lớn lên bắn, thì nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của Hoa Uyên xuất hiện trước mặt.
Ở phía bên phải lối vào căn cứ có một ngọn đèn dây tóc, ánh sáng nhợt nhạt phản chiếu trên mặt đất. Lúc này nó chiếu sáng một vũng nước mưa, tóc của đối phương ướt đẫm nước, tỏa sáng như nước. Nhất là đôi mắt to tròn trông đáng yêu vô cùng.
"!!!"
Đồng Tử của Chu Minh Sinh khẽ run lên, anh vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Khẩu súng công suất lớn đang cầm trên tay lập tức rơi xuống đất, hoàn toàn không chú ý đến trên lưng Hoa Uyên có một người nam nhân cao lớn.
"Tiểu Uyên!!!"
Anh dang rộng vòng tay, nhưng chỉ thấy Hoa Viên nghiêng vai rồi ném người nam nhân vào lòng anh.
Chu Minh Sinh bị đánh vào ngực, lúc này vẫn chưa rõ tình huống. Đột nhiên nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Trần Song từ phía sau:
"Bộ trưởng Lam!"
Hoa Uyên cảm thấy khá bất ngờ khi những người này lại biết người nam nhân này. Người này là bộ trưởng à? Chẳng lẽ đây là người có địa vị cao ở căn cứ nhân loại?
Trước khi gϊếŧ Liêu Chu, cậu còn đặc biệt hỏi anh ta Lam Trì là ai. Nhưng Liêu Chu chỉ run rẩy nói: "Cậu.. cậu vậy mà không biết hắn... chẳng lẽ..."
Anh ta chưa kịp nói hết câu thì hoảng sợ đến mức ngất đi.
Hoa Uyên cảm thấy không thể nói nên lời. Vì cái gì phải nhận thức người này? Chẳng lẽ là do dung mạo của hắn quá tuấn tú nên mọi người cần phải biết rõ ư?
Dưới áp lực của "Bộ trưởng Lam", Hoa Uyên đưa người đến đội vật tư số chín. Cậu cảm thấy việc ở lại với nhân loại quá nguy hiểm nên cậu quyết định sẽ chạy trốn.
Trong lúc mọi người không chú ý tới mình, Hoa Uyên xoay người bỏ chạy. Nhưng chưa bước được hai bước thì đã bị ai đó túm lấy cổ áo.
"Này, cậu lại muốn chạy trốn à?"
Hoa Uyên quay đầu lại, nhìn thấy người nam nhân mặc đồng phục kaki. Người này có hàng lông mày thẳng, vẻ mặt vô tư hồn nhiên.
"Tiểu Uyên, đừng chạy loạn nữa. Cậu vốn dĩ thuộc về nơi này, nếu không nhớ được. Tôi sẽ giúp cậu phục hồi trí nhớ."
Vừa nói xong, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía cậu.
Đôi mắt sâu thẳm của Lam Trì cũng đang nhìn chằm chằm vào cậu, Hoa Uyên đột nhiên nghĩ rằng cậu đã nói dối trước đó và nói rằng cậu là thành viên của đội vật tư số chín. Và lý do xuất hiện trong rừng là để hái nấm. Bây giờ đã trở về căn cứ, cậu không có lý do gì để bỏ chạy.
Hoa Uyên mím môi, muốn đấm người nam nhân mặc bộ đồ kaki này.
"Bộ trưởng Lam, nơi này là đội vật tư số chín của chủ thành. Nhiệm vụ lần này là tìm kiếm nguồn vật tư ở thành phố K và các thành phố khác dọc theo tuyến đường. Tên tôi là Trương Triết, Alpha, dị năng [tốc độ]." Người nam nhân có mái tóc ngắn nhọn như gai:
Người ôm Hoa Uyên cũng đứng nghiêm nói: "Chu Minh Sinh, Alpha, dị năng [không gian tùy thân]."