Hoa Uyên ngẩng đầu lên với ánh mắt lạnh băng.
Tiếng sấm rền vang dội từ xa, kèm theo là những tia chớp thỉnh thoảng lóe lên, đem rừng rậm phát họa thành những hình dáng méo mó, ngắn ngủi.
Đột nhiên, Liêu Chu nhìn thấy một vật màu đỏ tươi đang di chuyển ở sâu trong rừng.
Đó là cái gì vậy?
Đó có phải là mắt của động vật không?
…Từ từ.
KHÔNG! Đó không phải là động vật!
Một tiếng rêи ɾỉ vang lên, một đồng bọn bị cắn vào cổ, thân thể lập tức ngã xuống đất xụi lơ như bất tỉnh.
Và thứ đang cắn trên cổ anh ta hóa ra lại là một thiếu niên trông giống con người!
Không biết từ lúc nào, thiếu niên này ẩn nấp ở giữa bọn họ. Liêu Chu bỗng nhiên nhớ tới, giọng nói của những người xung quanh dần dần ít đi, cuối cùng biến mất.
Mà đại lão của họ, Chúc Đông Thiết cũng mới vừa chú ý đến tình huống này.
Giống như Liêu Chu, ông ta nghẹn họng, đứng sững sờ nhìn thiếu niên trước mặt dễ dàng hạ gục những Alpha của ông.
Thiếu niên ngẩng đầu lên, khoé miệng vẫn chưa kịp lau vết máu. Trong bóng tối, ánh mắt của thiếu niên va vào Chúc Đông Thiết.
Giống như bị một con sói hung ác nhìn chằm chằm.
Chúc Đông Thiết cảm thấy sống lưng lạnh buốt, lui về phía sau mấy bước.
"M-mày là ai…"
Hai bắp đùi của Chúc Đông Thiết run rẩy, nướ© ŧıểυ nóng hổi chảy xuống đũng quần.
Thiếu niên tỏ ra chán ghét "chậc" một tiếng, giây tiếp theo, như xuất quỷ nhập thần mà xuất hiện ở bên phải Chúc Đông Thiết.
Đồng tử của Chúc Đông Thiết giãn ra, chỉ cảm thấy đau rát ở cổ. Ông bị kéo vào một giấc mơ đen tối và đáng sợ. Trong giấc mơ, ông cảm thấy da thịt của mình bị thứ gì đó gặm cắn. Nỗi đau đớn thống khổ khi sinh mệnh bị ăn mòn từng chút một như cơn ác mộng dai dẳng không có lối thoát.
Liêu Chu là người sống cuối cùng, và cũng là người chứng kiến tất cả.
Anh ta kinh hoàng mở mắt ra, nhưng cơ thể của anh ta đã bị trọng thương trong trận chiến trước đó với Lam Trì. Thậm chí anh ta không thể đi lại được...
Anh ta bất lực nhìn thiếu niên khát máu như ma quỷ này đang từng bước một đến gần.
Cửa hang vang lên tiếng xào xạc, cành cây anh đào bị đẩy sang một bên.
Trong bóng tối, một bóng người linh hoạt từ trên cao nhảy xuống. Dường như không kịp dừng xe mà va chạm vào người Lam Trì.
Người bị đâm trúng rêи ɾỉ một tiếng.
Sau khi tỉnh lại sau cơn hôn mê ngắn ngủi, hắn phát hiện thiếu niên ngồi bên cạnh đã biến mất. Hắn cho rằng người này nhất định đã trốn đi, vốn dĩ không ôm hy vọng nhiều. Nhưng điều mà hắn không ngờ là người đó đã quay trở lại.
"Anh tỉnh rồi à?" Giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên, mang theo một chút kinh ngạc… cùng một cảm giác chột dạ không thể giải thích được.
"Ừ." Lam Trì trả lời.
"Cái kia… tôi vừa ra ngoài thì phát hiện tất cả những người đó đều bị tang thi cắn chết."
"Ừ."
"Sao anh lại đi ra ngoài? Tôi giúp anh đi ra ngoài được không? Anh còn sức để đi không?"
Không khí yên lặng sau một lúc lâu, Hoa Uyên: "???."
Lam Trì rốt cuộc nói: "Cậu bị ngốc à? Vì cái gì lại quay về đây?"
Hoa Uyên hồn nhiên không biết những lời này bị bại lộ, cậu chớp mắt hai cái, giả vờ thành thật: "Tôi không biết, có lẽ là bởi vì anh đẹp trai."
Sau khi xử lý xong đám người ồn ào bên ngoài, cậu đương nhiên muốn quay lại nếm thử con mồi ngon nhất!
Vốn dĩ cậu tưởng rằng Lam Trì đã chết, không ngờ hắn vẫn còn sống.
Thật là đáng ghét!
Nếu biết sớm hơn thì cậu đã không quay lại.
"Được rồi, đi thôi."
Lam Trì nói rằng hắn sẽ đến căn cứ của đội vật tư số chín để tìm bác sĩ Trần, Hoa Uyên không còn cách nào khác ngoài việc giả vờ nhiệt tình và đưa hắn đến đó.
Tuy rằng trước đó cậu vẫn luôn trà trộn ở đội vật tư số chín, nhưng hiện tại cậu đã mất trí nhớ. Cậu vẫn có chút sợ hãi khi đối mặt với nhân loại, vì sợ thân phận bị phát hiện.
Bản năng chống lại nhân loại khiến cậu không bao giờ muốn trở về đội ngũ của con người. Nhưng tình thế bức bách, cậu không thể không trở về.
Hoa Uyên lặng lẽ thở dài.
Trên đường đi, Lam Trì nhìn chằm chằm vào bóng lưng của thiếu niên trẻ tuổi bằng đôi mắt đen láy.
Nếu là người bình thường, tất nhiên sẽ quay lại cứu hắn. Chỉ có tang thi hoặc những người đã làm điều xấu mới muốn chạy trốn.
**
Có một đám mây đen bao phủ căn cứ tạm thời ở Thành phố K.
Mọi người trong đội vật tư đều có vẻ không vui, Chu Minh Sinh lo lắng đi vòng quanh phòng khách của căn cứ:
"Này! Tại sao Tiểu Uyên lại mất trí nhớ? Cậu ấy không nhớ chúng ta, thậm chí còn quên cả tên của mình."
Lâm Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ tối om, lo lắng nói:
"Không biết cậu ấy đã đi đâu, trời tối rồi mà vẫn chưa chịu về. Bên ngoài đang mưa, ban đêm ở nơi hoang dã vô cùng nguy hiểm."