"Tôi không biết."
"Chẳng phải mày nói tên họ Lam kia sắp chết rồi sao? Hắn còn có thể chạy đi đâu?"
"Mùi tin tức tố vẫn còn nồng nặc… Chết tiệt, cảm giác bị áp bức này khó chịu không chịu được."
"Tụi bây nghe đây, hắn ta nhất định chỉ ở quanh đây. Mau chia ra đi tìm hắn cho tao!"
Sau khi giọng nói của những người bên ngoài biến mất, Hoa Uyên chợt nhận ra mình vẫn đang nắm chặt cánh tay của người nam nhân này. Cậu chắc chắn rằng, cánh tay của người nam nhân đã bị nắm đến đỏ bừng. Cho nên cậu vội vàng buông tay ra. Khi ngước mắt lên, cậu phát hiện đối phương đang nhìn mình chằm chằm.
Như thể đang quan sát cậu.
Hoa Uyên chột dạ, lập tức nhìn sang chỗ khác.
Vừa rồi lúc cậu quá căng thẳng, móng tay của tang thi vô tình bật ra. May mắn thay, chỉ chạm nhẹ, không hề làm xước cánh tay của đối phương. Cậu hy vọng hắn không nhận ra đó là móng tay của tang thi.
Lúc đầu, những hạt mưa xuyên qua tán lá cây rậm rạp và nhẹ nhàng đập vào những chiếc lá rơi trong rừng, phát ra những tiếng tanh tách vui tai. Dần dần, mưa bắt đầu to hơn và trút xuống như thác.
Hòa lẫn với tiếng mưa, nhóm người vừa đi vừa hét lên: "Tên khốn họ Lam kia, mày đừng hòng trốn thoát! Tao chắc chắn sẽ lấy đầu của mày."
"Có bản lĩnh thì ra đây đánh với tao một trận."
"Lam Trì! Tao biết mày đang ở đây, mau đi ra cho tao!"
Hoa Uyên liếc mắt nhìn người nam nhân bên cạnh.
Nếu cậu đoán không lầm thì hắn chính là Lam Trì, mục tiêu mà nhóm người bên ngoài đang tìm kiếm.
Nghe cuộc trò chuyện của họ, có lẽ bọn họ ngửi thấy mùi tin tức tố nồng nặc trong máu của Lam Trì nên bọn họ kết luận rằng hắn đang ở gần đó.
Mà cậu, vẫn chưa phân hoá....tang thi. Cậu không thể ngửi thấy mùi tin tức tố của Alpha.
Trong hang không có nhiều không gian nên một Alpha cao lớn và một thiếu niên chưa phân hoá chỉ có thể chen chúc vào nhau, kề vai nhau.
"Này." Hoa Uyên dùng vai đυ.ng vào người bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Bọn họ muốn bắt anh để làm gì?"
Lam Trì không để ý tới cậu.
"Anh không sợ tôi hét lên, gọi bọn họ tới đây à?" Hoa Uyên cảm thấy có chút tức giận.
Lam Trì nhấc mí mắt lên, thờ ơ liếc nhìn cậu một cái
"Hiện tại chúng ta đã bị buộc vào một sợi dây, nếu bọn họ tìm được tôi, cậu cũng sẽ chết."
Hoa Uyên suy nghĩ một hồi, cuối cùng thở dài: "Tôi biết rồi."
Cho dù bọn họ kêu gào ở bên ngoài, Lam Trì vẫn bất động tại chỗ. Thậm chí còn nhắm mắt lại để nghỉ ngơi, căn bản không để ý đến những lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà những người đó nói.
Hang động mà họ đang ở chỉ có thể che mưa. Hoa Uyên tưởng tượng một chút về nhóm người bên ngoài đang đi lòng vòng trong cơn mưa như trút nước, rồi nhìn người nam nhân bên cạnh đã bắt đầu chợp mắt. Bỗng nhiên cậu cảm thấy có chút buồn cười.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chút ánh sáng ban ngày cuối cùng đã biến mất, khu rừng chìm trong màn đêm đen tối.
Những người bên ngoài khá kiên quyết, vẫn quanh quẩn ở đây lục xoát khắp nơi.
Đột nhiên, có một sức nặng đè lên vai. Hoa Uyên quay đầu lại, liền thấy người đang tựa đầu vào vai mình là Lam Trì. Hơi thở nóng rực vô thức phả vào một bên cổ, nhiệt độ ấm áp của nhân loại này khiến cậu nhớ đến những điều mà trước đây cậu chưa bao giờ có thể nhớ nổi.
—— Cậu muốn đi tìm một người.
Để tìm được người đó, gần một năm qua, cậu đã cải trang thành nhân loại và ẩn náu trong đội vật tư số chín của chủ thành. Cậu hy vọng một ngày nào đó có thể cùng họ trở về chủ thành của nhân loại, bởi vì người kia đang ở chủ thành.
Hai mắt của Hoa Uyên rực sáng lên, nhưng người mà cậu muốn tìm là ai thì cậu không nhớ ra. Mà hiện tại, ít nhất cậu đã nhớ lại một chút chuyện của lúc trước.
Không sao cả, đây là một khởi đầu tốt!
Lúc này, trán của Lam Trì cọ vào cổ Hoa Uyên. Một luồng nhiệt nóng bỏng truyền đến, cuối cùng Hoa Uyên lấy lại được tinh thần.
Người này bị sốt! Thậm chí còn ngất xỉu!
Thì ra, vừa rồi hắn không cử động hay nói chuyện là vì hắn không nói được.
Hình như hắn bị trọng thương, hẳn là sắp chết phải không?
Hoa Uyên ngồi thẳng lưng, hơi nghiêng vai một chút rồi cẩn thận đưa tay nhéo má Lam Trì.
Làn da săn chắc, mùi thịt thơm ngon. Con mồi trước mặt không có phản ứng. Hoa Uyên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của đối phương trong bóng tối, cậu không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Nhịp tim của cậu có chút nhanh. Vì cái gì không tận dụng cơ hội này cắn chết nhân loại trước mặt một phát?
Ngay khi cậu hé miệng, sắp sửa cắn vào cổ con mồi thì âm thanh cỏ dại "xào xạc" phát ra từ cửa hang động.
Cùng lúc đó, một giọng nói khàn khàn rõ ràng xuất hiện ở phía trên: "Này, tại sao ở đây lại có một cái hang?"