Chỉ có giường trong ngôi miếu ma quái đó mới lạnh lẽo và cứng rắn như vậy.
Ngôi miếu ma?!
Tiết Minh mở bừng mắt, nhìn thấy ánh trăng chiếu qua cánh cửa mở toang, trải đầy ánh sáng bàng bạc khắp sàn, lờ mờ hiện ra những đường nét của căn phòng.
Căn phòng trống trải, bàn ghế cũ kỹ, cây đèn dầu quen thuộc trên bàn... Tất cả đều khẳng định rằng nàng lại đang ở nơi này.
Tiết Minh lạnh cả người, ngồi bật dậy, đảo mắt quanh phòng. Hành lý vẫn nằm ở đầu giường, chăn nàng đang đắp chính là chiếc áo đen mà sáng nay nàng đã cởi ra. Căn phòng không hề thay đổi, cửa vẫn y như trạng thái khi nàng rời đi sáng nay.
Nàng dụi mạnh đôi mắt, nghĩ rằng mình đang mơ. Đưa tay lên định tự tát mình, nhưng tay giơ cao lại không nỡ đánh, cuối cùng nàng đành tự véo vào đùi.
Cơn đau buốt khiến nàng hít sâu một hơi, cảm giác như sắp sụp đổ.
Cả ngày hôm nay nàng đi đường không ngừng nghỉ chỉ để rời khỏi nơi quái dị này, vậy mà chỉ sau một giấc ngủ, nàng lại quay về đây. Nỗi sợ lan dần trong lòng như một chiếc lưỡi lạnh lùng nuốt chửng lấy nàng, khiến toàn thân lạnh buốt.
Cảm giác như dù nàng cố gắng thế nào, cũng không thể thoát ra.
Tiếng rêи ɾỉ mờ ám từ căn phòng bên cạnh ngày càng lớn, như tiếng la hét đầy kích động. Tiết Minh bước xuống giường, vội vàng mặc đồ, len lén thò đầu ra khỏi phòng.
Ký ức kinh hoàng của đêm qua vẫn rõ mồn một. Nàng hiểu rõ nơi này ban đêm là nơi quỷ quái hoành hành. Ở lại căn phòng này chỉ e lại bị bọn tiểu quỷ vây kín. Nàng quyết định phải tìm cách sống sót, và việc đầu tiên là tìm đường thoát.
Ra khỏi phòng, nàng thấy sân trong im lặng lạ thường. Những hành lý mà Triệu Sinh mang đến từ Lan Khê vẫn xếp gọn gàng, và khu cỏ dại cao um tùm giờ đây đã được dọn sạch, sân rộng rãi thoáng đãng hơn.
***
Tiết Minh nhận ra âm thanh không phải phát ra từ căn phòng kế bên, mà từ căn phòng phía đông chếch đối diện. Chỉ có phòng đó le lói ánh đèn, bóng dáng hai người đang quấn quýt đổ dài trên cửa sổ. Người nữ có cơ thể mềm mại đến mức bất thường, bị ép thành những tư thế không tưởng, giống như không có xương sống, trông vô cùng kỳ dị. Trong khi đó, bóng dáng của người nam thì mờ nhạt hơn, nhưng lại rất nỗ lực. Từ tiếng thở gấp, có thể thấy hắn đang vô cùng kiệt sức.
Tiết Minh nhìn xung quanh, thấy bốn bề yên ắng, dù động tĩnh lớn đến mấy, những phòng khác đều tối om, dường như ngoài nàng không ai nghe thấy âm thanh này.
Nàng cúi người, nhẹ nhàng bước tới gần, thấy cửa sổ chỉ khép hờ, để lộ một khe hở nhỏ.
Không phải nàng muốn xem cảnh xuân cung sống động, mà là nàng muốn xác nhận xem nữ quỷ bên trong có phải là Nhϊếp Tiểu Thiến hay không.
Nếu đúng là Nhϊếp Tiểu Thiến, nàng sẽ nói rằng mình sẵn sàng chấp nhận giao kèo trước đó, cho vài hơi dương khí để được giải thích rõ chuyện này. Nếu không, với tình trạng hiện tại, nàng sẽ chưa kịp bị ma quỷ ăn thịt mà đã chết vì kiệt sức trên đường trốn chạy.
Tiết Minh áp sát vào cửa sổ, dõi mắt qua khe hở nhìn vào bên trong. Phòng sáng rực, hai người đã đổi tư thế, quấn quýt không rời. Da của người đàn ông thô ráp và đen sạm, hoàn toàn đối lập với làn da trắng bệch không chút huyết sắc của nữ quỷ. Tiếng giường kêu cọt kẹt trong màn đêm yên tĩnh nghe càng thêm chói tai.
Mái tóc dài của nữ quỷ che khuất khuôn mặt, lại liên tục lắc lư, khiến Tiết Minh không thể nhìn rõ dung mạo.