Độ Dương Khí

Chương 24

Quả nhiên như đứa trẻ nói, đi chưa bao lâu, nàng đã thấy phía trước hiện ra bóng dáng của một ngôi làng dân cư đông đúc, những ngôi nhà dần xuất hiện, và con đường đất bùn chuyển thành đường lát đá, trải dài thẳng đến thị trấn.

Lúc này, Tiết Minh mới thở phào nhẹ nhõm, nàng có cảm giác như mình vừa thoát khỏi một cơn ác mộng kinh hoàng. Dù nàng vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ đây là thế giới gì, nhưng việc thoát khỏi tay ác quỷ cũng đã là một điều đáng để ăn mừng.

Trong lúc dọn hành lý trước đó, nàng phát hiện trong túi vẫn còn vài mẩu bạc vụn. Vì thế, khi vừa đến thị trấn, việc đầu tiên nàng làm là tìm một quán trọ, ăn một bữa thật ngon.

Lúc nàng đặt chân vào thị trấn, trời đã chập tối, nhưng phố xá vẫn nhộn nhịp lạ thường, dòng người qua lại đông đúc, tiếng rao bán hàng không ngừng vang lên. Các mặt hàng bày bán đều là những thứ xưa cũ mà nàng chưa từng thấy hoặc nghe nói đến. Nàng chọn bước vào một tửu lâu ba tầng trông khá xa hoa.

Tiểu nhị đứng bên bàn đọc danh sách món ăn, nhưng nàng nghe một hồi vẫn chẳng hiểu gì, đành gọi bừa hai món mặn, hai món chay.

Món ăn được dọn lên rất nhanh, đầy đủ sắc hương vị. Sau cả ngày trời chỉ ăn vài mẩu lương khô, thấy những món nóng hổi tươi ngon trước mắt, nàng không kiềm chế được cơn thèm, cúi đầu ăn sạch sành sanh.

Đồ ăn thời cổ đại hóa ra không hề kém cạnh so với thời hiện đại, thậm chí còn ngon hơn nhiều tiệm ăn vặt. Vì không kiềm chế được, nàng đã ăn đến no căng bụng, phải đỡ chiếc bụng tròn căng để thanh toán tiền, rồi đặt thêm một phòng nghỉ.

Lúc leo cầu thang, nàng suýt trượt chân ngã. Hai chân đã mỏi nhừ sau cả ngày đi đường, chẳng khác gì cảm giác sau chuyến leo núi Hoàng Sơn trong đợt team building của công ty. May mắn thay, dịch vụ ở tửu lâu rất chu đáo, tiểu nhị mang đến cho nàng một thùng nước nóng. Tiết Minh khóa cửa kỹ càng rồi ngâm mình vào nước, cảm nhận làn nước ấm xoa dịu từng lỗ chân lông, giúp nàng bớt mệt mỏi.

"Chuyện ngày mai để ngày mai tính," nàng tự nhủ, cơ thể rã rời lúc này nàng chỉ muốn ngủ.

Nàng lau khô người, khoác áo choàng lên, quăng bộ đồ bẩn vào thùng nước, chẳng buồn giặt giũ, rồi lảo đảo trèo lên giường. Quấn mình trong chăn, mắt nhắm lại, nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc ngủ, nàng không hề cảm nhận được thời gian trôi qua, cũng chẳng biết mình đã ngủ bao lâu. Cho đến khi một tiếng rêи ɾỉ yếu ớt vang lên, dịu dàng nhưng rõ ràng, đánh thức ý thức của nàng.

Tiết Minh khẽ động mắt, nhưng không mở ra ngay, mang theo chút khó chịu vì bị làm phiền, nàng trở mình, úp mặt vào chăn, cố gắng gạt âm thanh ra khỏi tai.

Nhưng mọi chuyện không như nàng mong muốn. Tiếng rêи ɾỉ ấy lại vang lên, lần này lớn hơn trước, mang theo âm điệu run rẩy, vừa đau đớn lại như khoái lạc, xen lẫn nhịp thở nặng nề của một nam nhân cùng những âm thanh kỳ lạ khác.

Lúc này, Tiết Minh bừng tỉnh, mở to đôi mắt ngái ngủ, lòng thầm mắng tửu lâu cách âm kém đến thế, đến cả tiếng động phòng của đôi nam nữ phòng bên cũng không ngăn được.

Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, nàng nhận ra điều gì đó bất thường, mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Cảm giác đầu tiên khi nàng trở mình là xương cốt đập vào giường cứng nhắc, một cơn đau nhẹ lan tỏa.

Cùng lúc, tiếng động mờ ám kia vẫn len lỏi vào tai. Tiết Minh chợt nhận ra một điều, nàng đã đặt phòng thượng hạng ở tửu lâu, với giường được phủ hai lớp đệm mềm mại, đáng lẽ không thể cứng như thế này.