Độ Dương Khí

Chương 23

Người này trạc tuổi ba mươi, dáng trung bình, khuôn mặt bình thường. Phía sau còn có hai người hầu mang theo hành lý.

Thấy đông người, Tiết Minh tạm lùi lại vài bước để nhường đường. Sau khi người thư sinh vào, hắn liếc nhìn xung quanh bằng ánh mắt dò xét, cuối cùng dừng lại ở Tiết Minh. Hắn nhìn đi nhìn lại, rồi mỉm cười nói, "Tiểu lang quân quả thật tuấn tú."

Tiết Minh đáp lại bằng một nụ cười xã giao, chắp tay chào.

Thư sinh tự giới thiệu, "Tại hạ họ Triệu, đến từ Lan Khê. Không biết tiểu lang quân quê quán nơi nào?"

Tiết Minh không có tâm trạng kết giao, nhưng khi nghe người kia tự giới thiệu, nàng chợt nhớ ra trong nguyên tác có nhắc đến một thư sinh đến từ Lan Khê. Người này chẳng sống được bao lâu, ban ngày vào ở ban đêm đã chết. Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng nhìn Triệu Sinh thêm vài phần thương cảm, vì vậy thuận miệng nói, "Trước khi trời tối, nhớ ăn gì đó ngon một chút."

Lời này nghe thật chẳng đâu vào đâu, khiến Triệu Sinh tràn ngập thắc mắc, nhưng Tiết Minh không giải thích thêm, nàng bước nhanh qua cổng miếu, sải bước rời đi.

Nàng đã quyết tâm rời khỏi đây, vì thế sau khi rời khỏi ngôi miếu vô danh, nàng gần như không dừng lại. Dù hai chân đi đến mức tê cứng không còn cảm giác, nhưng ý chí sinh tồn mạnh mẽ giúp nàng kiên trì suốt chặng đường. Cuối cùng, khi đói đến mức đầu óc choáng váng, Tiết Minh buộc phải ngồi xuống. Nàng lục túi hành lý lấy ra mấy mẩu lương khô cứng ngắc, nhấp một ngụm nước trong túi nước rồi cố gắng nuốt trôi.

"Thật chẳng phải cuộc sống của con người nữa mà!" Nàng ngẩng mặt lên trời thở dài một tiếng, sau khi nghỉ ngơi ngắn ngủi, nàng lại tiếp tục lên đường.

May mắn là lần này không bị lạc đường. Sau khoảng hai canh giờ, đôi chân run rẩy, Tiết Minh cuối cùng cũng thoát khỏi khu rừng rậm rạp. Đi thêm chừng một khắc nữa, nàng đã có thể thấy thấp thoáng những ngôi nhà phía xa. Nắng gắt chiếu xuống, không một bóng người ngoài trời. Tiết Minh cầm túi nước đã cạn, dày mặt tiến đến gõ cửa một ngôi nhà.

Cánh cửa mở ra, người đứng bên trong là một đứa trẻ tuổi không lớn lắm, tóc cắt kiểu chỏm, buộc một bím tóc dựng ngược. Nó đứng sau khe cửa, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn Tiết Minh, "Ngươi tìm ai?"

"Nhóc con, người lớn trong nhà đệ có ở đây không?" Tiết Minh hỏi.

Đứa trẻ tức giận nói, "Ai là nhóc con hả?"

Tiết Minh ngạc nhiên, không ngờ đứa trẻ này lại khó tính như vậy. Nàng vội vàng đổi lời, "Vị tiểu huynh đệ này, ta đi đường mệt mỏi, khát khô cả cổ, muốn vào xin chút nước uống."

Đứa trẻ đánh giá nàng từ đầu đến chân, sau đó thò ra một bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo, "Đưa túi nước đây."

***

Tiết Minh đưa túi nước qua khe cửa, cánh cửa lập tức đóng sầm lại. Nàng thầm trách "đúng là trẻ con kỳ quặc" trong lòng. Một lát sau, đứa trẻ quay lại, hé mở cánh cửa, đưa ra túi nước đã được đổ đầy.

Tiết Minh cảm ơn, cầm lấy túi nước, rồi hỏi: "Đệ có biết đi thêm bao xa nữa mới đến thị trấn không?"

Đứa trẻ chỉ để lộ một con mắt qua khe cửa, thấp thoáng nửa khuôn mặt, hỏi lại: "Huynh vừa từ ngôi miếu kia ra phải không?"

Tiết Minh đáp: "Quả thật ta đi ngang qua đó, đã ở lại một đêm rồi mới rời đi."

Đứa trẻ im lặng một lúc, sau đó nói: "Huynh cứ tiếp tục đi thẳng, không bao lâu nữa sẽ đến thị trấn."

Tiết Minh lại cảm ơn lần nữa, thấy đứa trẻ giữ thái độ đề phòng, nàng cũng không nói thêm gì, mang theo túi nước lên đường.