Một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng Tiết Minh, khiến nàng giật mình tỉnh táo.
Thì ra mọi chuyện xảy ra đêm qua không phải là mơ! Nàng thật sự đã thoát chết.
Tiết Minh thử đứng lên, quả nhiên đôi chân sau khi vận động quá sức đau đến không chịu nổi. Cơ bắp nhức mỏi khiến nàng gần như không thể đứng vững, đi được hai bước, bắp chân đã co rút.
Nàng nhăn nhó chịu đựng, nghỉ ngơi một lúc rồi lấy một bộ y phục sạch từ hành lý ra. Sau một hồi loay hoay, nàng quấn yếm, mặc áo chỉnh tề, buộc tóc thành đuôi ngựa đơn giản bằng một sợi dây.
Cuối cùng, nàng xếp gọn đồ đạc trong chiếc rương nhỏ, khoác nó lên vai rồi mở cửa bước ra ngoài.
Ngoài trời nắng rực rỡ, đã gần đến trưa. Ninh Thái Thần ngồi dưới mái hiên, không rõ là đang ngắm cảnh hay đang trầm tư điều gì. Tay hắn phe phẩy chiếc quạt xếp, ánh mắt hướng lên bầu trời. Hai tiểu đồng của hắn bận rộn trong sân, nhổ cỏ dại đã mọc cao, sân vườn đã được dọn sạch một khoảng lớn.
Nghe thấy tiếng động, cả ba người đồng loạt quay đầu nhìn Tiết Minh.
"Hiền đệ, giấc ngủ của đệ thật dài đó," Ninh Thái Thần đứng dậy, vận áo lụa xanh thêu, tay cầm quạt, phong thái tao nhã phóng khoáng.
"Ừm ừm," Tiết Minh trả lời qua loa, rồi hỏi, "Đêm qua huynh có nghe thấy tiếng động gì lạ trong miếu không?"
Đêm qua, khi chạy trốn, nàng đã thấy cửa sổ phòng Ninh Thái Thần đầy những tiểu quỷ. Nàng nghĩ hắn chắc chắn không thoát khỏi, nhưng không ngờ giờ đây hắn vẫn bình an vô sự.
Không biết là do những tiểu quỷ không tấn công hắn, hay vì hắn được Nhϊếp Tiểu Thiến bảo vệ. Nhưng với tiếng động và sự hỗn loạn đêm qua, người bình thường sao có thể không nghe thấy?
Ninh Thái Thần tỏ vẻ ngạc nhiên, hắn lắc đầu nói, "Không, chẳng lẽ đệ bị thứ gì quấy rối? Nhìn kỹ thì môi đệ hình như cũng bị thương?"
Tiết Minh vô thức liếʍ môi, cảm nhận cơn đau nhói, trong đầu hiện lên gương mặt Ngọc Hạc. Tai nàng lập tức đỏ bừng, vội chuyển chủ đề, quay sang hỏi hai tiểu đồng Xuân Dạ và Thu Sinh, "Hai người cũng không nghe thấy gì sao?"
Hai tiểu đồng ngơ ngác lắc đầu, đều đáp rằng ngủ một mạch đến sáng.
Trong lòng Tiết Minh đã hiểu rõ, có lẽ cả ba người này đêm qua đều bị quỷ che tai. Nàng không hỏi thêm, chỉ chắp tay từ biệt Ninh Thái Thần.
"Hiền đệ đã muốn đi ngay sao?" Ninh Thái Thần kinh ngạc hỏi.
Tiết Minh tìm đại một lý do, "Mẹ già của ta đang bệnh nặng, ta đi chuyến này để tìm đại phu, không thể trì hoãn."
Ninh Thái Thần khuyên nhủ, "Ít nhất cũng nên rửa mặt, ăn chút gì rồi hãy lên đường."
Nghe những lời này, Tiết Minh lập tức liên tưởng đến điều chẳng lành. Nàng đang trong trạng thái tinh thần yếu ớt, không chịu nổi những từ như "lên đường" hay "chết", nên liên tục xua tay từ chối.
"Mạng sắp mất rồi, còn tâm trí đâu mà ăn với uống!" Nàng thầm nghĩ, vừa từ chối vừa rảo bước nhanh ra ngoài. Đi được khoảng mười bước, từ lòng thương cảm bất ngờ trỗi dậy, nàng quay đầu lại nói, "Hiền huynh, trong miếu này có quỷ. Hãy nghe lời ta, rời khỏi đây càng sớm càng tốt."
Ninh Thái Thần cười lớn, đáp, "Hiền đệ nói đùa. Làm gì có ma quỷ chứ."
Tiết Minh thầm nghĩ, "Khuyên người khó quá, nhất là những kẻ cứng đầu." Nàng không nói thêm, tiếp tục rời đi. Đúng lúc này, ngoài cửa miếu vang lên tiếng nói, sau đó cửa được đẩy ra. Hai nam nhân ăn mặc giản dị bước vào, mỗi người khiêng một cánh cửa. Theo sau là một thư sinh.