Độ Dương Khí

Chương 21

***

Ngọc Hạc này thật không giữ lời, không chỉ hút dương khí mà còn chiếm hết tiện nghi của nàng, tay chân y cũng không yên phận chút nào.

Tiết Minh tức giận nhưng không dám nói ra, nàng bò ra xa, lấy tay áo lau miệng mình, môi nàng cảm thấy đau rát. Khi chạm vào môi, nàng kinh hãi phát hiện có vết máu.

Nàng bàng hoàng, nhớ lại những lời bàn tán trước đây của đồng nghiệp về "kỹ năng hôn kém", lúc đó nàng không tin. Nhưng giờ đây, nàng không thể không nghĩ: "Nụ hôn này tệ thật, chẳng khác nào bị giày xéo!"

Không muốn đôi co với y, nàng hỏi: "Ngọc Hạc huynh, huynh đã hút dương khí rồi, vậy đêm nay ta ngủ ở đâu?"

Ngọc Hạc có vẻ rất thỏa mãn, nghe vậy, y khẽ cười: "Phòng bên cạnh có chỗ trống."

Tiết Minh không nói thêm, cúi đầu cảm tạ rồi rời đi. Nhưng khi bước xuống giường, chân nàng mềm nhũn, suýt thì ngã. Sức lực nàng bị rút cạn, nếu không ngăn kịp, chắc chắn nàng sẽ bị hút đến chết.

Đây quả thực là một giao dịch nguy hiểm. Nàng thầm nghĩ. Qua đêm nay, mình sẽ rời đi ngay lập tức, tuyệt đối không ở lại lâu.

Căn phòng sạch sẽ và rộng rãi, không gian bên trong và bên ngoài được ngăn cách bằng rèm lụa màu mực vàng. Ánh đèn từ trên tường chiếu xuống, tỏa sáng khắp phòng, tạo nên một không gian sáng sủa.

Lúc này Tiết Minh không còn tâm trí để ngắm nghía cách bài trí hay cấu trúc căn phòng. Nàng nhanh chóng đóng cửa, cài then thật chặt, rồi lê đôi chân mềm nhũn trèo lên giường.

Nằm một lúc lâu, nhịp tim của nàng mới dần ổn định, đôi tay run rẩy cũng trở nên yên lặng. Cảm giác mệt mỏi như len lỏi vào từng đốt xương, khiến nàng cảm thấy kiệt sức.

"Đây chính là cảm giác bị hút dương khí sao?"

Tiết Minh từ từ cảm nhận trạng thái của bản thân. Cảm giác giống như bị mất máu quá nhiều, hoặc vừa trải qua một trận vận động kịch liệt. Nhưng trên người nàng lại không có vết đau nào rõ rệt, chỉ trừ đôi môi vẫn còn nhói đau vì vết cắn. Cơn đau nhỏ này khiến nàng vô thức liếʍ môi hết lần này đến lần khác. Ngoài ra, những cảm giác còn lại dường như không quá khó chịu.

Nhϊếp Tiểu Thiến từng nói, chỉ cần ngủ một giấc là sẽ hồi phục. Giờ đây, đêm cũng chẳng còn bao lâu, Tiết Minh không dám chần chừ, nhắm mắt lại, cố gắng tìm giấc ngủ.

Nàng cứ ngỡ sau một đêm cận kề sinh tử, tâm trạng sẽ khó lòng yên ổn. Nhưng không ngờ, có lẽ vì lúc chạy trốn đã kiệt sức, lại thêm vài lần bị hút dương khí, vừa nhắm mắt, nàng đã thϊếp đi.

Giấc ngủ kéo dài, không một giấc mộng nào ghé qua. Khi ánh sáng ban mai dần chiếu rọi, tiếng chim hót vang ngoài cửa sổ, lúc cao lúc thấp, cuối cùng đậu ngay bên ngoài phòng, đánh thức Tiết Minh khỏi cơn mơ.

Nàng tỉnh dậy trong trạng thái lơ mơ, chậm rãi mở mắt. Khung cảnh trước mặt khiến nàng ngỡ ngàng: nàng đang nằm trong căn phòng của chính mình.

Giường dưới thân cứng ngắc, đến nỗi làm nàng đau lưng, chăn mỏng phủ trên người chỉ là một lớp mỏng manh. Chiếc rương nhỏ mà đêm qua nàng ôm chặt trong lòng giờ đây nằm một góc giường, còn thanh kiếm nhỏ nàng lấy riêng ra thì rơi xuống đất. Cửa sổ và cửa ra vào đều đóng kín mít.

Tất cả những gì xảy ra đêm qua – Nhϊếp Tiểu Thiến, đám quỷ nhỏ với móng vuốt sắc nhọn, và cả ác quỷ Ngọc Hạc giữa hồ sen – giờ đây giống như một cơn ác mộng do nàng tự tưởng tượng ra.

***

Nàng mơ hồ dụi mắt vài lần, chậm rãi ngồi dậy từ trên giường. Ánh mắt lướt qua thân mình, đột nhiên nàng phát hiện mình đang mặc một chiếc áo bào đen rộng thùng thình, trên đó mờ mờ hiện lên những hoa văn thêu chỉ vàng. Chiếc áo đã bị nhăn nhúm do giấc ngủ, cổ áo xộc xệch, để lộ làn da trắng ngần nơi ngực và vết thương trên vai trái vẫn bốc lên làn khói đen.