Ánh mắt của y thoáng cong lên, rồi đột ngột nở một nụ cười. Nụ cười ấy khiến khuôn mặt vốn đã tuấn tú của y thêm phần diễm lệ lại càng quyến rũ một cách kỳ lạ.
***
Khi y rút tay ra, đôi môi của Tiết Minh đã bị khuấy đảo đến mức ánh lên vẻ ẩm ướt, tựa như vừa trải qua một hình phạt khắc nghiệt, lưng nàng cũng đã thấm một lớp mồ hôi mỏng.
Ban đầu nàng nghĩ rằng mọi chuyện đến đây là kết thúc, nhưng không ngờ đó chỉ mới là khởi đầu.
Ngọc Hạc dùng tay còn lại giữ lấy sau gáy nàng, mạnh mẽ kéo nàng lại gần. Ngay sau đó, môi y áp xuống môi nàng, gần như cắn chặt lấy.
Y không còn bị động như trước, mà mang theo sự bá đạo, mạnh mẽ xông tới. Sau khi cắn mở đôi môi nàng, đầu lưỡi mềm mại liền xâm nhập vào, lướt trên lưỡi nàng. Tiết Minh giật mình, chiếc lưỡi nhỏ của nàng theo bản năng rụt lại, nhưng y không buông tha, truy đuổi, quấn quýt, tấn công mãnh liệt, không để lại chút không gian để nàng thở.
Hơi thở của nàng bị đoạt sạch. Từ sống lưng, một cảm giác tê tái chạy dọc lêи đỉиɦ đầu khiến nàng run rẩy không ngừng, trái tim đập dữ dội như muốn nhảy khỏi l*иg ngực.
Tiết Minh cố gắng đẩy vai Ngọc Hạc ra, nhưng đôi tay mềm nhũn không có chút sức lực. Thân hình nàng bị siết chặt, không thể lùi lại, chỉ có thể bị y kéo gần hơn, ép sát vào y. Nàng nhanh chóng đỏ bừng cả người, đôi tai như nhỏ máu, chiếc cổ vốn trắng trẻo giờ cũng nhuốm sắc đỏ, toàn thân nàng yếu ớt, không còn chút sức lực.
Bên ngoài, màn đêm sâu thẳm, chỉ còn tiếng gió lướt qua những cánh hoa sen phát ra âm thanh xào xạc. Ngôi nhà giữa hồ sen dường như bị cắt đứt khỏi thế giới bên ngoài, chìm trong sự tĩnh lặng tuyệt đối.
Trong phòng, chỉ có một ngọn đèn nhỏ phát sáng, ánh sáng lan tỏa, chiếu xuống đôi nam nữ đang quấn chặt lấy nhau trên ghế.
Ngọc Hạc, chàng quỷ nam đẹp đẽ, giữ chặt lấy Tiết Minh, cúi xuống như một con dã thú cắn chặt con mồi, không hề buông tha. Y quấn lấy đôi môi nàng, cắn xé, mυ'ŧ liếʍ, tựa như đang nếm trải món mỹ vị trần gian. Tiết Minh không chống cự nổi, chỉ có thể từng bước thua cuộc. Mái tóc đen của nàng rũ xuống ghế, cơ thể nàng mềm nhũn, hơi thở gấp gáp rối loạn, hoàn toàn là dáng vẻ của kẻ đầu hàng.
Tay của Ngọc Hạc, không biết từ khi nào, đã luồn vào lớp áo rộng của nàng. Cảm giác lạnh buốt chạm đến làn da yếu mềm của Tiết Minh, khiến nàng giật nảy mình, vội vàng nắm lấy tay y để ngăn lại.
Nhưng sức nàng yếu ớt chẳng khác nào như muối bỏ biển, không đủ để ngăn đôi bàn tay y đang tự do khám phá. Những nơi bị y chạm vào, nàng cảm nhận rõ ràng từng cơn râm ran, như thể dương khí trong cơ thể nàng đang bị rút cạn. Nàng thở không nổi, toàn thân mềm nhũn như bùn nhão, trong khi cảm giác lạnh giá của y vẫn tiếp tục chạy dọc khắp cơ thể nàng.
Nếu để y tiếp tục hút dương khí, nàng chắc chắn sẽ mất mạng.
"Ưm ưʍ..." Tiết Minh phát ra tiếng kêu yếu ớt, ý chí cầu sinh khiến nàng giãy dụa.
Ngọc Hạc cuối cùng giữ lời hứa, nhanh chóng buông nàng ra. Y mím môi, đôi môi ẩm ướt như ánh nước, mang một màu đỏ nhạt, làm khuôn mặt y trông càng thêm tuấn tú, có phần giống người sống hơn.
Tiết Minh thở hổn hển, sức ép ở eo biến mất, nàng nằm sấp trên ghế, mặt đỏ bừng, hàng mi run rẩy. Lưỡi nàng tê rần vì bị mυ'ŧ quá mạnh, đôi môi vẫn còn cảm giác đau rát vì những vết cắn. Trong lúc hỗn loạn, nàng nuốt không biết bao nhiêu nước miếng của y, và cuối cùng cũng hiểu ra, dương khí hóa ra là được truyền như vậy. Nàng đờ đẫn.