Độ Dương Khí

Chương 19

Sao lại không hút chứ? Tiết Minh sốt ruột đến mức muốn khóc.

Nàng thử thổi một luồng hơi vào miệng y, nhưng y không hợp tác, vẫn im lặng. Trong cơn tuyệt vọng, nàng quyết định táo bạo hơn, dùng đầu lưỡi chạm vào đôi môi lạnh băng của y, khẽ đẩy, dễ dàng mở ra. Sau đó, nàng nhanh chóng thổi khí vào trong.

Dương khí, dương khí chẳng phải chính là hơi thở của người sống sao? Đây chính là cách truyền dương khí mà!

Tiết Minh thổi vài hơi, rồi vội vàng lùi lại. Khuôn mặt nàng đỏ bừng như tôm luộc, tỏa ra hơi nóng hầm hập, đôi mắt ướŧ áŧ long lanh, vừa ngại ngùng vừa e dè nhìn Ngọc Hạc, như muốn hỏi y xem đã hài lòng chưa.

Đôi môi của Ngọc Hạc ánh lên chút nước, nhưng sắc mặt y vẫn vô cảm. Y bất ngờ giơ tay lên, nhẹ nhàng bóp lấy cằm nàng, khiến nàng giật mình.

“Đây là cách cô gọi là truyền dương khí sao?” Ngón tay của y dài, làn da trắng bệch như đã chết từ lâu. Đôi móng tay đen nhánh khẽ ấn vào phần má mềm mại của nàng, tạo ra cảm giác lạnh buốt.

Làn hơi lạnh bao trùm lấy phần dưới khuôn mặt của Tiết Minh. Khi đối diện ánh mắt lạnh lùng đầy bất mãn của y, nỗi sợ hãi ngay lập tức bao trùm nàng.

Rõ ràng cách truyền dương khí này không làm y hài lòng. Biểu cảm của y như thể vừa bị trêu đùa, trong ánh mắt chứa đầy sự xâm lược. Sắc mặt y tối lại, dần hiện lên dáng vẻ nguy hiểm của một ác quỷ.

Tiết Minh sợ đến mức cả người run rẩy, vô thức muốn lùi lại, nhưng cằm nàng bị giữ chặt, không thể cử động.

“Không... không phải đâu...” Nàng lắp bắp nói, giọng run rẩy. “Ta... ta vừa thổi khí cho huynh mà!”

Khóe miệng Ngọc Hạc nhếch lên một nụ cười mỉa mai. “Cô nghĩ mình đang thổi tiên khí sao?”

“Chẳng... chẳng lẽ không phải?” Tiết Minh ngây người hỏi lại.

Truyền dương khí chẳng phải chính là như vậy sao? Trên phim ảnh đều làm như thế mà, môi chạm môi, dương khí sẽ tự nhiên bị hút đi mà!

Tiết Minh cảm thấy đây là lỗi của Ngọc Hạc. Rõ ràng là y muốn hút dương khí, nàng đã "dâng lên" tận miệng mà y lại không chịu hút, giờ còn quay sang trách móc nàng. Thật vô lý!

"Ta... ta... ta không biết, ta chưa từng truyền dương khí cho ai, đây là lần đầu tiên." Tiết Minh luống cuống, giọng nói lắp bắp, lí nhí: "Có lẽ vừa rồi ta thổi khí quá yếu, nhưng mà phổi của ta cũng không lớn lắm..."

Lời còn chưa dứt, Tiết Minh đã cảm nhận được một thứ gì đó chạm vào môi mình. Ngay sau đó, một cảm giác mềm mại, lạnh buốt tiến vào trong miệng nàng.

Đó là ngón tay của Ngọc Hạc. Đầu ngón tay y lướt dọc theo hàm răng dưới của Tiết Minh, áp lên lưỡi nàng, như một sự vuốt ve đầy dịu dàng nhưng lại mang theo chút thú vị.

Khoang miệng của Tiết Minh nóng hổi, ngập tràn hơi ấm, vì vậy cảm giác về sự hiện diện của ngón tay lạnh giá của y càng trở nên rõ ràng. Như thể y đã chắc chắn rằng nàng không dám cắn, y vô cùng tùy tiện, sử dụng hai ngón tay khuấy động trong miệng nàng, hành động có phần ngỗ ngược.

Dĩ nhiên Tiết Minh không dám cắn, chỉ có thể ngoan ngoãn hé miệng ra, như đang để bác sĩ nha khoa kiểm tra răng, lòng đầy căng thẳng. Nàng lo sợ rằng Ngọc Hạc sẽ nổi hứng, đột ngột rút một chiếc răng của nàng ra.

Ngọc Hạc nhìn thấy rõ sự run rẩy của cơ thể nàng. Vì sợ hãi, nàng trở nên ngoan ngoãn bất ngờ, dù bị ức hϊếp cũng không dám phản kháng. Nhiệt độ trong khoang miệng nàng quá cao, chiếc lưỡi mềm mại, non nớt của nàng lại không ngừng trốn tránh một cách bản năng khi bị chạm vào, khiến y cảm thấy rất thú vị.