Sống sót là điều tốt nhất rồi. Nàng tự an ủi bản thân. Chỉ là dương khí thôi mà. Nếu có thể hồi phục, bị hút vài hơi cũng không sao.
Ngọc Hạc không rõ xuất thân thế nào, nhưng cho đến giờ vẫn chưa tỏ ra hung ác. Qua việc y có thể giao tiếp, ít nhất cũng không phải là loại quỷ sát nhân vô tội.
Y thậm chí còn hào phóng cho nàng mượn một chiếc áo choàng đen.
Tiết Minh quấn áo choàng rộng thùng thình rời khỏi phòng tắm. Khi đang băn khoăn không biết tìm y ở đâu, nàng chợt thấy một con hạc giấy nhỏ bằng chuồn chuồn đang đứng trên bệ cửa sổ hành lang. Con hạc dường như đang đợi nàng. Vừa thấy nàng bước ra, nó liền giang cánh, nhẹ nhàng bay lên, dẫn đường.
Dù biết đây là thế giới kỳ lạ của Bồ Tùng Linh, nàng vẫn cảm thấy kinh ngạc trước pháp thuật thần kỳ này.
***
Tiết Minh bước theo con hạc giấy, đi qua một hành lang dài, rẽ bốn năm khúc, cuối cùng đến trước một căn phòng. Trước khi nàng kịp đẩy cửa, cánh cửa khép kín bỗng tự động mở ra, con hạc giấy bay vào, đáp xuống tay Ngọc Hạc.
Y ngồi trên chiếc ghế thấp, nửa người tựa vào bàn, một chân co lên. Mái tóc dài và áo bào đen của y buông xõa tự nhiên, ánh sáng từ cây đèn dầu trên bàn chiếu xuống, làm nổi bật gương mặt đẹp như tranh vẽ. Làn da y trắng bệch như tuyết, móng tay đen tuyền như được nhuộm mực, vừa đẹp lại vừa kỳ bí.
“Quỷ đại nhân.” Tiết Minh khẽ lên tiếng.
Ngọc Hạc buông cuốn sách, ngước mắt nhìn nàng.
Chiếc áo nàng mặc rộng thùng thình, dù đã cài cúc đến tận cổ vẫn lộ ra khoảng da trắng mịn nơi cổ. Vai áo xộc xệch, lỏng lẻo treo trên bờ vai. Sau khi ngâm mình trong nước nóng, làn da nàng ửng hồng, đôi mắt ươn ướt ánh lên ánh sáng từ ngọn đèn, đen láy và sáng rực. Nốt ruồi nhỏ trên mũi trở thành điểm nhấn hoàn hảo, khiến gương mặt hơi mệt mỏi của nàng lại rạng rỡ một cách dịu dàng.
Ngọc Hạc nhìn nàng một lúc rồi hỏi: “Cô định truyền dương khí cho ta thế nào?”
Câu hỏi này khiến Tiết Minh nghẹn lời. Nàng có phải quỷ đâu mà biết cách truyền dương khí thế nào? Nhưng nghĩ đến những cảnh trong phim, có lẽ chỉ cần áp môi mình vào môi y thì y sẽ tự biết cách.
Tuy nhiên, trước khi bắt đầu, nàng còn một chuyện quan trọng phải làm rõ.
Tiết Minh nở một nụ cười gượng gạo, định bắt chuyện: “Ta là Yến Xích Hà. Quỷ đại nhân, xưng hô với huynh thế nào?”
Lúc này, nàng nhận ra ánh mắt Ngọc Hạc thoáng chút thay đổi. Ban đầu, y không mấy để tâm, nhưng khi nghe thấy cái tên này, đuôi lông mày khẽ nhướng lên, ánh mắt trở nên sâu xa khó lường.
Đây là biểu cảm Tiết Minh không hiểu nổi. Nàng cẩn thận quan sát, lo rằng y có thù oán gì với Yến Xích Hà trong quá khứ.
Nhưng điều nàng lo sợ không xảy ra. Sau một hồi im lặng, Ngọc Hạc mới lên tiếng: “Ngọc Hạc.”
Việc trao đổi tên tuổi trong giao tiếp thường rất quan trọng, như một khởi đầu tốt đẹp cho mối quan hệ.
Tiết Minh chân thành nói: “Ngọc Hạc đại nhân, là thế này. Khi huynh hút dương khí, xin đừng hút quá nhiều. Đợi ta hồi phục, huynh có thể hút tiếp. Nếu hút hết một lần mà khiến ta chết, thì chẳng còn gì nữa.”
Những lời nàng nói nửa thật nửa giả. Thực ra, nàng đã tính kỹ, chỉ cần trời sáng, nàng sẽ rời đi ngay, không bao giờ ở lại đây. Chỉ cần sống sót qua đêm nay là được.
Ngọc Hạc có vẻ rất dễ tính, y khẽ gật đầu đồng ý.
Đến đây, cuộc đối thoại giữa hai người coi như kết thúc. Tiết Minh không lo y sẽ lừa mình, vì việc truyền dương khí là do nàng chủ động đề nghị. Nếu y muốn gϊếŧ nàng, chỉ cần nhấc một ngón tay là đủ, đâu cần bày trò như vậy.