Độ Dương Khí

Chương 16

Nàng không trả lời, chỉ mượn lời Nhϊếp Tiểu Thiến: “Dương khí của ta thuần khiết hơn người thường. Một hơi của ta bằng mười hơi của người khác. Vừa nãy còn có nữ quỷ muốn lấy nhưng bị ta đuổi đi đấy!”

Nam quỷ không đáp, gió vẫn tiếp tục thổi. Tiết Minh vội nói: “Quỷ đại nhân, huynh đã bao giờ hấp thụ dương khí bao giờ chưa?”

Dường như câu hỏi này khiến y hứng thú, y từ tốn đáp: “Chưa từng.”

Tiết Minh mừng thầm, nghĩ: Chưa từng thì tốt, dễ gạt.

Nàng lập tức tự tiến cử, nói nhanh: “Huynh chưa thử thì không biết đâu. Chỉ cần một hơi, đảm bảo huynh sẽ thấy tuyệt vời.”

Gió càng thổi mạnh, khiến lời nói của nàng như bị đẩy ngược lại. Tiết Minh bị gió thổi đến mức nghẹt thở, lạnh buốt tận phổi, ho khù khụ, không nói thêm được nữa.

Nam quỷ đứng vững như bàn thạch giữa cơn gió, đôi mắt lạnh nhạt nhìn nàng, ánh mắt như muốn thấu suốt mọi điều.

Ánh trăng chiếu rọi, phủ lên Tiết Minh một lớp sáng bạc. Bộ y phục dài nàng mặc bị xé rách ở vai trái, lộ ra làn da trắng ngần. Vết móng vuốt đen hằn rõ trên vai càng thêm nổi bật. Cổ áo bị xô lệch, để lộ một phần đường cong mảnh mai. Mái tóc rối tung sau trận chiến, khiến nàng trông có vẻ lôi thôi, nhưng khuôn mặt thanh tú vẫn không giấu được.

***

Nàng ngước ánh mắt ngây thơ, tròn xoe long lanh như vừa được vẽ bởi ngọn bút tài hoa, khẩn thiết nhìn y. Tiết Minh ho liên tục đến mức khó chịu, đôi mắt hạnh vô tình ươn ướt, càng thêm phần long lanh trong ánh sáng nhạt nhòa.

Người trước mặt hoàn toàn xa lạ trong cách biểu hiện và dáng vẻ. Toàn thân y dường như tỏa ra sự mềm mại tinh tế, nhưng lại mang theo một ý chí sinh tồn mãnh liệt, dù trong dáng vẻ yếu đuối vẫn không hiện sự nhu nhược.

Ánh mắt của y lướt qua nàng như cơn gió nhẹ, cuối cùng dừng lại ở một điểm, chính là nốt ruồi nhỏ trên đầu mũi nàng.

Cơn gió mạnh mẽ đang thổi khắp căn phòng đột ngột lắng lại, không lâu sau thì hoàn toàn yên tĩnh. Tiết Minh thở phào nhẹ nhõm, cả cơ thể dường như kiệt sức, suýt nữa ngã khuỵu xuống đất.

Sau một khoảng lặng dài đến mức nàng nghĩ rằng y sẽ không trả lời, giọng nói trầm tĩnh của Ngọc Hạc vang lên, không chút dao động: “Được.”

Tiết Minh mệt đến mức không muốn nói thêm một lời nào, chỉ có thể hổn hển thở dốc. Trong đầu nàng giờ đây chỉ còn một ý nghĩ duy nhất:

Thật tốt, lại sống sót rồi.

Ngày trước, khi còn đi làm, Tiết Minh luôn mong thời gian trôi nhanh. Mỗi sáng thứ hai thức dậy, nàng còn nhiều oán khí hơn cả ma quỷ, chỉ mong nhắm mắt mở mắt đã đến chiều thứ sáu tan ca. Dẫu rằng ngoài đi làm, nàng không có chuyện gì khác để bận tâm, nhưng những thứ đó lại chiếm trọn cuộc đời nàng, đến mức chẳng còn thời gian để giao tiếp xã hội.

Với một người chưa từng có bạn trai, còn trẻ đã bị xe đâm chết như Tiết Minh, việc truyền dương khí thực sự là một thử thách lớn.

“Haizz…” Nàng thở dài, cả cơ thể thả mình trong làn nước ấm của suối nước nóng, thư giãn đến mức đầu óc quay cuồng.

Lúc nãy, Ngọc Hạc chê nàng quá bẩn, chỉ vào một chỗ bảo nàng đi rửa sạch. Theo hướng chỉ dẫn, Tiết Minh mới phát hiện ra ngôi nhà dựng giữa hồ sen này không hề đơn giản như vẻ ngoài. Bên trong có một suối nước nóng tự nhiên, nhiệt độ vừa phải, ngâm mình trong nước khiến cơ thể nàng nhẹ nhõm hơn, mệt mỏi cũng vơi đi rất nhiều.

Quá nhiều chuyện đã xảy ra trong đêm nay. Tiết Minh không ít lần đứng bên bờ vực sinh tử, có lúc tưởng như chắc chắn sẽ chết, vậy mà sau một hồi trầy trật, nàng vẫn sống sót và còn được ngâm suối nước nóng.