Nam quỷ trước mặt cao lớn, bộ áo bào rộng thùng thình tung bay làm lộ ra thân hình rắn chắc. Mái tóc dài tung bay rối loạn, để lộ trên cổ y một dấu vết kỳ lạ. Nhưng trước khi nàng kịp nhìn rõ, tóc y đã che khuất dấu vết ấy.
Tiết Minh chỉ sững sờ trong chốc lát, nhanh chóng quay lại đối diện ánh mắt y. Biểu cảm của nam quỷ không vui, lạnh lùng như băng.
Chạy trốn lúc này là điều không thể. Đôi chân nàng đã rã rời như bông, đứng còn không vững, đừng nói đến việc bỏ chạy. Thêm vào đó, khí thế nguy hiểm tỏa ra từ y khiến nàng cảm thấy y còn đáng sợ hơn cả Nhϊếp Tiểu Thiến.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Tiết Minh nhủ thầm. Nàng từ từ giơ hai tay lên, cố tỏ ra vô hại, gắng gượng nói: “Quỷ đại ca, ta thật sự không cố ý xâm phạm nơi ở của huynh. Chẳng qua bên ngoài có thứ đuổi theo, ta chỉ muốn vào đây tạm lánh chân. Mong huynh đại lượng bỏ qua, đừng tính toán với ta.”
Giọng điệu và biểu cảm của nàng đều rất chân thành, làm ra vẻ quy phục, mắt vẫn không dám rời y, chỉ sợ y đột nhiên nổi điên.
Nam quỷ nghe lời nàng nói, ánh mắt khẽ động, nhưng biểu cảm vẫn không thay đổi. y lặng lẽ quan sát nàng từ trên xuống dưới.
Một lúc sau, trên gương mặt y hiện lên chút nghi hoặc, nhưng vẫn không lên tiếng.
Tiết Minh nhanh chóng suy nghĩ: Chẳng lẽ tên quỷ này bị câm? Nếu thật là câm thì càng tốt, miễn không điếc là được.
Quan trọng nhất, y trông có vẻ điềm tĩnh, dường như có thể thương lượng. Nàng vội vàng nói tiếp: “Ta chỉ chiếm một góc nhỏ, sáng mai ta sẽ rời đi, tuyệt đối không làm kinh động đến huynh. Cứ coi như ta không tồn tại, được không?”
Nam quỷ nhìn nàng không chút cảm xúc, sau đó cất giọng, giọng nói như tiếng ngọc va nhau, trong trẻo dễ nghe:
“Ra ngoài.”
Tiết Minh sững người. Tin tốt là nam quỷ này không bị điếc cũng không bị câm. Tin xấu là mọi lời nàng vừa nói đều vô ích, công cốc.
“Quỷ đại nhân! Người ta nói cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Huynh đã khuất bóng, tích âm đức không phải là điều nên làm sao? Chỉ cần huynh để ta ở đây một đêm, ta sẽ lập mộ, dựng bia thờ phụng huynh, đời đời con cháu ta thắp hương khấn vái!”
Tiết Minh không rành về cách đối phó với quỷ, những lời này cũng chỉ là bắt chước từ phim ảnh, hy vọng rằng y sẽ bị cám dỗ bởi lời hứa hẹn về hương khói mà cho nàng cơ hội.
Nhưng nếu bị đuổi ra ngoài, đám quỷ nhỏ kia nhất định sẽ xé xác nàng, hậu quả không dám tưởng tượng.
Nếu chắc chắn phải chết, có lẽ nàng còn có thể giữ lại chút lòng tự trọng. Nhưng chỉ cần còn một chút hy vọng, dù có phải hạ mình thế nào, nàng cũng sẵn lòng thử.
Ai ngờ nam quỷ này chẳng chút động lòng, biểu cảm vẫn lạnh như băng. Giọng nói còn lạnh hơn so với lúc nãy: “Ra ngoài.”
Lời vừa dứt, cơn gió trong phòng trở nên mạnh mẽ và sắc bén hơn, thổi thẳng vào mặt nàng, dường như muốn đẩy nàng ra khỏi gian nhà.
Tiết Minh không có gì để bám víu, cảm giác cơ thể sắp bị thổi ngã về sau. Trong cơn hoảng loạn, nàng hét lên: “Khoan đã! Nếu huynh không cần âm đức hay hương khói, thì dương khí huynh cần chứ! Huynh để ta ở lại, ta sẽ hiến dương khí cho huynh!”
Nam quỷ vẫn không dao động, chỉ hỏi ngược lại: “Ta cần dương khí của cô làm gì?”
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Tiết Minh. Quỷ cần dương khí không phải như yêu quái cần thịt Đường Tăng sao? Điều hiển nhiên này còn phải hỏi sao?