Ý nghĩ ấy khiến nàng dồn hết chút sức lực còn lại để chạy.
Không biết đã chạy đến đâu, cảnh vật xung quanh hoàn toàn xa lạ. Hai bên xuất hiện một hồ sen rộng lớn, những lá sen và hoa sen rậm rạp lay động trong gió, hương thơm lan tỏa khắp không gian. Gió mát thổi qua mang theo hơi ấm mùa hè, không còn lạnh lẽo như trước.
Con đường giờ chỉ còn lại một lối duy nhất. Cuối con đường là một ngôi nhà ẩn trong bóng tối, không nhìn rõ. Đến lúc này, Tiết Minh không còn lựa chọn, nàng chỉ có thể nghiến răng chạy về phía ngôi nhà, băng qua con đường giữa hồ sen.
Ngôi nhà dựng giữa hồ cũng thật kỳ quái, không có cửa, Tiết Minh lao thẳng vào và ngã sõng soài trong chính điện.
Cú ngã khiến nàng không còn sức đứng dậy. Lúc này, nàng đã kiệt quệ đến cùng cực, l*иg ngực đau đớn như sắp nổ tung, hơi thở cũng trở nên khó khăn. Tiết Minh phát tiết bằng cách hét lên trong hơi thở đứt quãng. Ý thức nàng mơ hồ, cả người mềm nhũn trên mặt đất, ngay cả ngón tay cũng không nhấc nổi.
Nàng tuyệt vọng nghĩ rằng mình sắp bị đám quái vật xé xác, nhưng không ngờ xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh. Những tiếng thét chói tai biến mất, chỉ còn âm thanh của lá sen lay động trong gió.
Tiết Minh nằm bất động trên mặt đất, cố gắng vượt qua giai đoạn đau đớn nhất. Hơi thở dần trở nên đều đặn, tim phổi cũng không còn đau nhức nữa. Gió thổi qua, nàng mới nhận ra toàn thân mình ướt đẫm mồ hôi, y phục đã thấm sũng, hiểu rằng mình vừa thoát chết trong gang tấc.
Bên vai trái truyền đến cơn đau âm ỉ, nàng nghiêng đầu nhìn qua mới phát hiện cú vồ đầu tiên quả thật đã xé rách vai nàng, để lại ba vết cào dài. Thế nhưng, vết thương không chảy máu mà liên tục bốc ra những làn khói đen mỏng manh. Cơn đau cũng không rõ rệt, như thể đã bị gây tê nhẹ vậy.
***
May quá không bị mổ bụng moi gan.
Tiết Minh tự an ủi bản thân.
Khi nàng còn đang đờ đẫn nhìn lên trần nhà, bỗng có tiếng động rất khẽ vang lên ngay bên đầu. Từ khóe mắt, nàng lờ mờ thấy một thứ gì đó như vải lướt qua, giống như có người đứng ngay trên đỉnh đầu nàng.
Lại nữa sao?!
Tiết Minh dùng chút sức lực vừa phục hồi, hoảng hốt bật dậy, quay người nhìn. Quả nhiên, đằng sau nàng xuất hiện một người. Đó là một nam tử trẻ tuổi.
Y khoác trên mình bộ trường bào đen rộng thùng thình, mái tóc dài buộc hờ, xõa ngang vai. Dáng đứng thoải mái, hơi lười nhác, từ trên cao nhìn xuống Tiết Minh. Điều khiến người khác chú ý nhất là gương mặt tuyệt đẹp của y. Đôi mắt như ngọc đen thấm đẫm mực, dưới ánh trăng càng thêm sáng trong. Đường nét gương mặt lạnh lùng, khí chất băng tuyết, không hề lộ ra chút cảm xúc.
Khi chạm phải ánh mắt y, tim Tiết Minh như bị ai bóp chặt, run rẩy dữ dội.
Người trước mặt khiến nàng có cảm giác giống hệt như khi nhìn thấy Nhϊếp Tiểu Thiến, vô thức khiến người ta nghĩ rằng đây không phải phàm nhân.
Nhìn kỹ hơn, làn da y tái nhợt đến mức không có chút huyết sắc, móng tay đen sậm, chân trần đạp đất. Dưới ánh trăng, bóng y kéo dài trên nền nhà, tuy không dài nhưng vẫn rõ ràng.
Nếu Nhϊếp Tiểu Thiến mang vẻ đẹp mê hồn đầy quyến rũ, thì người trước mặt lại tỏa ra khí chất lạnh lẽo sắc bén, khiến người đối diện không tự chủ được mà muốn lùi bước.
Đây chắc chắn là một con quỷ không dễ chọc.
Một cơn gió mạnh bất ngờ ùa vào từ sau lưng Tiết Minh, khiến rèm cửa trong gian nhà bay phấp phới.