“Cứu mạng—!”
Tiết Minh hét lớn.
Theo bản năng, nàng muốn chạy đến nơi có nhiều người. Nhưng vừa ra khỏi phòng, quay đầu lại, nàng đã thấy bên ngoài phòng Ninh Thái Thần bị bao vây bởi rất nhiều con quái nhỏ. Chúng bò kín cửa sổ và mái hiên, dày đặc như một bầy kiến.
Không dám chần chừ, nàng lập tức đổi hướng, chạy về phía ngược lại. Đám quái vật tuy bước đi rất nhanh, nhưng chân chúng ngắn, nên nhờ chạy hết sức mình, nàng đã kéo dài khoảng cách đáng kể.
Trong đầu nàng chửi rủa không ngừng. Trong nguyên tác, Yến Xích Hà gϊếŧ đám yêu ma này dễ như uống nước. Đến lượt nàng, không chỉ không biết phép thuật, ngay cả bảo bối trong rương cũng vô dụng. Đây chắc chắn không phải nguyên tác, mà là đồng nhân của một tác giả nào đó ngu ngốc viết ra.
Tiếng thét chói tai từ đám quái vật không ngừng vang lên phía sau, càng lúc càng gần. Tiết Minh dồn hết sức lực chạy trốn, hoàn toàn không để ý phía trước là đường gì, chỉ thấy chỗ nào rộng rãi thì lao đến, không dám dừng lại dù chỉ một giây.
Dưới bầu trời đêm không mây, ánh trăng tròn rực rỡ bao phủ khắp không gian. Dưới ánh trăng, cả khu điện nguy nga lộng lẫy như tắm trong ánh bạc, gió thổi qua làm những tán cây xào xạc, tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.
Trên mái hiên, hai nữ nhân đứng sóng vai. Một người mặc váy dài trắng tinh, người kia diện váy vàng nhạt.
Vạt váy bay phấp phới, làm nổi bật thân hình yêu kiều của hai nàng. Khuôn mặt cả hai đều xinh đẹp đến mê hồn, ánh mắt đồng thời hướng về phía Tiết Minh, người đang cố gắng chạy trốn phía dưới.
Trên con đường dài thênh thang, Tiết Minh chạy băng băng giữa ánh trăng, dáng chạy chẳng đẹp đẽ chút nào. Dải buộc tóc của nàng không biết đã bị móng vuốt của con quái sau lưng kéo rơi từ lúc nào, khiến mái tóc đen tung bay rối bời.
Người mặc váy vàng nhạt hỏi: “Tiểu Thiến tỷ, thật sự không cứu nàng sao?”
Nhϊếp Tiểu Thiến nhìn Tiết Minh một lúc, sau đó quay đầu nhìn về phía xa. Trong ánh trăng mờ ảo, một tòa đại điện thấp thoáng hiện ra.
“Nàng ta cũng biết chọn đường mà chạy.” Nhϊếp Tiểu Thiến cười nhạt, rồi nói: “Bây giờ đã vào địa phận hồ sen, sống hay chết là do số mệnh của nàng ta, chúng ta không quản được.”
***
Tiết Minh nhận ra rằng tiềm năng của con người có thể được kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô hạn.
Đôi khi nghĩ rằng mình đã chạm đến giới hạn, nhưng khi bị ép, bạn vẫn có thể vượt qua thêm một chút.
Khi mới đi làm, Tiết Minh từng thuê một căn phòng rẻ tiền, muốn về nhà phải băng qua một con hẻm nhỏ sát nhà người ta. Trong hẻm có một ông lão nuôi con chó cực kỳ hung dữ và không bao giờ xích nó lại. Không hiểu sao con chó này rất ghét nàng. Mỗi khi nàng đi làm hoặc tan ca, con chó đều nhận ra bước chân của nàng và lao ra cắn đuổi.
Tiết Minh đã vài lần đến nói chuyện nhưng không có kết quả, đành phải chấp nhận cuộc sống chạy nước rút mỗi ngày. Cũng nhờ đó, tốc độ và sức bền của nàng được cải thiện đáng kể.
Sau này, nàng cắn răng mua một chiếc xe điện, tay cầm theo một cây gậy. Mỗi lần con chó đuổi theo, nàng vừa vặn ga vừa dùng gậy gõ đầu nó. Vài ngày như vậy, con chó cũng trở nên ngoan ngoãn.
Nhưng do thời gian gần đây nàng đã lơ là, bây giờ bị đám quái vật đuổi, nhiều lần suýt bị bắt kịp. Những móng vuốt sắc nhọn sượt qua cổ nàng, chỉ cần thêm chút nữa là cào toạc cổ họng.
Tiết Minh hiểu rõ, đây không phải con chó ở hẻm nhà nàng. Nếu lần này bị bắt, chắc chắn là một chữ “chết,” có khi còn bị mổ bụng, ruột gan vung vãi khắp nơi.