Tiết Minh không muốn dây dưa thêm nữa, ngón tay mở khóa rương, ra vẻ muốn lấy đồ bên trong. Thấy vậy, Nhϊếp Tiểu Thiến nhẹ nhàng đứng dậy khỏi giường. Dưới ánh nến, cái bóng dài in xuống đất theo dáng nàng ta. Lúc này Tiết Minh mới biết việc dùng bóng để phân biệt người hay quỷ là hoàn toàn vô dụng.
Nhϊếp Tiểu Thiến đi chân trần, bước đi không phát ra tiếng động. Khi đến cửa, nàng ta bỗng quay đầu lại, liếc nhìn Tiết Minh một cách phong tình, nói: “Đêm nay e rằng không yên ổn, cô phải tự bảo vệ mình.”
Chưa kịp suy nghĩ kỹ lời nàng ta nói, Tiết Minh đã thấy thân hình Nhϊếp Tiểu Thiến mờ đi, hóa thành làn khói mỏng tan biến, trông như màn ảo thuật. Nàng lập tức mở rương, nắm chặt thanh tiểu kiếm trong tay, cố gắng hồi tưởng những tình tiết trong nguyên tác “Liêu Trai Chí Dị.” Nàng nhớ rõ rằng trong đêm đầu tiên Ninh Thái Thần ở lại, Nhϊếp Tiểu Thiến đã vào phòng hắn định quyến rũ nhưng không thành.
Nhưng lần này, phòng Ninh Thái Thần không có chút động tĩnh nào, ngược lại Nhϊếp Tiểu Thiến lại đến phòng nàng, hơn nữa những bảo bối trong rương cũng không phát huy tác dụng. Tiết Minh không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Trời sáng là phải rời đi ngay.”
Tiết Minh thầm hạ quyết tâm. Nàng không định ngủ thêm trong nửa đêm còn lại, cố gắng giữ tỉnh táo chờ ánh sáng ban mai.
Nhưng mọi chuyện không hề thuận lợi, sự xuất hiện của Nhϊếp Tiểu Thiến dường như chỉ là khởi đầu.
Ban đầu, nàng nghe thấy những âm thanh lạch cạch nhẹ, như có ai đó cào móng tay lên tường. Tiếng động rất nhỏ, nhưng trong đêm khuya yên tĩnh lại vô cùng rõ ràng, khiến nàng căng thẳng tìm kiếm nguồn gốc âm thanh.
Âm thanh lúc có lúc không, tuy không lớn nhưng rất khó chịu, như có hàng chục chiếc móng tay cào xé trong tâm trí nàng.
Nắm chặt thanh kiếm, nàng chậm rãi xuống giường, khom người, từng bước dò dẫm về phía cửa sổ. Khi áp tai vào khung cửa lắng nghe, nàng mới cảm nhận âm thanh giống như tiếng vật gì đó va vào cửa sổ.
Chờ một lúc lâu, vẫn không có gì xảy ra. Tiết Minh đứng thẳng dậy, chầm chậm đẩy cửa sổ ra, mới phát hiện thì ra đó chỉ là cành cây bên mái hiên bị gió thổi, quẹt vào cửa sổ mà phát ra âm thanh.
Trong tình cảnh như vậy, nàng tự khiến mình sợ chết khϊếp. Một nhành cây thôi mà đã làm nàng căng thẳng suốt cả nửa ngày.
***
Tiết Minh bất lực nhếch môi cười, có chút tự chế giễu sự nhát gan của mình. Sau đó, nàng đưa tay định bẻ gãy nhánh cây thò vào cửa sổ. Không ngờ, ngay khi tay vừa vươn ra, một thứ xấu xí bất ngờ từ phía trên cửa sổ lao xuống, treo ngược mình, đồng thời phát ra tiếng thét chói tai nhức óc.
"Ah—!"
Tim Tiết Minh như ngừng đập, cả người run lên, tiếng hét thất thanh bật ra khỏi miệng. Ngay sau đó, nàng thấy con quái vật xấu xí kia vươn tay cực nhanh chụp về phía nàng. Những móng vuốt đen dài như chiếc đũa, trông vô cùng kinh khủng.
Theo phản xạ, nàng giơ tay cầm thanh tiểu kiếm lên để đỡ. Nhưng món bảo bối mà nàng đặt nhiều kỳ vọng lại chẳng có tác dụng gì. Nàng chỉ cảm thấy vai đau nhói, bị móng vuốt của con quái vật cào mạnh. Sức mạnh ghê gớm khiến cả người nàng ngã nhào về phía sau.
Tiết Minh phản ứng rất nhanh, lập tức bật dậy từ dưới đất, nhìn thấy những sinh vật đó đang bò qua cửa sổ từng con một. Chúng có kích thước cỡ bằng một con chó nhỏ, nhưng móng vuốt thì dài bất thường.
Lúc này, nàng không còn bận tâm đến bảo bối trong rương nữa, lao thẳng về phía cửa và dùng sức đập mạnh. Không rõ là then cửa quá yếu hay sức mạnh bộc phát của nàng quá lớn, cánh cửa bật tung. Nàng vội vàng lao ra khỏi phòng.