Nhϊếp Tiểu Thiến vươn ngón tay chạm vào cổ Tiết Minh, khiến nàng run rẩy. Tiểu Thiến nói: “Chúng ta lần đầu gặp nhau, sao có thể nhầm lẫn được?”
“Không phải…” Tiết Minh khẽ nghiêng người, kéo cổ áo ra một chút để lộ cho nàng ta xem, yếu ớt nói: “Ta là nữ nhân, không phải công tử gì cả.”
Dứt lời, nàng nhanh chóng kéo lại cổ áo, che kín mít, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn Nhϊếp Tiểu Thiến, đề phòng nàng ta đột nhiên phát điên.
Không ngờ Nhϊếp Tiểu Thiến chỉ sững lại một chút rồi bật cười, nói: “Không phải chính chàng muốn giả làm nam tử sao?”
Tiết Minh đáp bừa: “Chẳng qua là vì ra ngoài hành sự tiện hơn. Nhưng cô nương, cô thực sự không qua phòng bên cạnh sao? Theo lý mà nói, giờ này cô nên ở trong phòng của Ninh Thái Thần.”
“Lý của ai?” Nhϊếp Tiểu Thiến hỏi.
Không ngờ nàng ta lại hỏi như vậy, Tiết Minh ngập ngừng một lát rồi thử nói: “… Bồ Tùng Linh?”
Ánh mắt Nhϊếp Tiểu Thiến lóe lên, quét qua mặt Tiết Minh vài lần. Có lẽ từ khi thành ma, đây là lần đầu nàng ta nhận ra cuộc nói chuyện đang trở nên vô nghĩa. Cuối cùng, nàng ta thẳng thắn nói: “Cô yên tâm, ta không đến để gϊếŧ cô, chỉ muốn lấy vài hơi dương khí.”
Toàn thân Tiết Minh nổi da gà: “Cái gì cơ?!”
“Dương khí,” Nhϊếp Tiểu Thiến nói, “Là thứ mà người sống các cô đều có. Ta chỉ lấy vài hơi, cùng lắm khiến cô mệt mỏi nửa ngày, ngủ một giấc là hồi phục.”
Nhìn vào khuôn mặt nàng ta, Tiết Minh rất muốn lấy chiếc gương trên bàn để nàng ta tự soi thử.
Biểu cảm của nàng ta lúc này chẳng khác gì một ông chủ đểu dụ nhân viên tăng ca, tài xế bắt cóc khách lên xe, hay người bán hàng lừa đảo ở điểm du lịch, ánh mắt toát lên vẻ “ta đúng là muốn hại cô đấy.”
Trông vậy mà bảo không có ý xấu? Ai mà tin được!
Tiết Minh không rõ “dương khí” trong thế giới này có ý nghĩa gì, nhưng nàng tuyệt đối không tin Nhϊếp Tiểu Thiến. Nàng biết rõ trước khi gặp Ninh Thái Thần, Nhϊếp Tiểu Thiến đã gây hại cho rất nhiều người, dù là bị ép buộc hay tự nguyện thì nàng ta vẫn là một ác quỷ. Những kẻ bị vẻ ngoài của nàng ta mê hoặc mà mất mạng không hề ít, nàng không thể lơ là.
Nàng nhớ trong nguyên tác, Ninh Thái Thần đã từ chối thẳng thừng Nhϊếp Tiểu Thiến, và đêm đó không xảy ra chuyện gì. Có lẽ nàng cũng nên làm vậy.
“Không thể nào.” Tiết Minh cố làm ra vẻ cứng rắn, đặt tay lên chiếc rương trong lòng, ngấm ngầm cảnh cáo: “Ta là người, dĩ nhiên không giao dịch với quỷ. Đừng tưởng ta dễ bị bắt nạt, trong rương này có không ít bảo bối, đủ để đối phó với cô. Nhưng ta chỉ muốn ở nhờ một đêm, không muốn gây thù chuốc oán. Nếu bây giờ cô rời đi, ta sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.”
Ánh mắt Nhϊếp Tiểu Thiến dừng lại ở chiếc rương trong lòng Tiết Minh, dường như nàng ta có chút e ngại, không dám tiến lại gần. Nhưng nàng ta cũng không hoàn toàn từ bỏ, lại nói: “Ta không có ác ý, chỉ muốn mượn vài hơi dương khí của cô.”
Tiết Minh nói: “Dương khí của người phòng bên còn nhiều hơn. Sao cô không qua đó thử xem?”
Bất ngờ, Nhϊếp Tiểu Thiến tiến sát lại gần, như đang thưởng thức thứ gì đó, hít một hơi thật sâu rồi thở ra đầy thỏa mãn: “Dương khí của cô thuần hơn, khiến người ta dễ chịu hơn.”
Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, toàn thân Tiết Minh nổi da gà. Từ câu nói này, nàng mơ hồ nhận ra điều gì đó. Dường như việc Nhϊếp Tiểu Thiến không tìm đến Ninh Thái Thần mà lại vào phòng nàng không phải là sự trùng hợp.